1 Chương thứ nhất
Triệu Hi lẳng lặng đứng ở bên cạnh hồ nước. Đêm đã khuya, gió thu thổi lành lạnh, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nước ao hơi rung động, tản ra một vòng lại một vòng vầng sáng rạng rỡ.
2 Chương thứ hai
Hai người ngục tốt thất kinh, lão Trương phản ứng nhanh, xoay người lại một chưởng bổ tới. Người nọ hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết sao!” Song chưởng liền phát ra, bổ ngay giữa đầu hai người.
3 Chương thứ ba
Triệu Hi hạ triều sau thì hồi phủ. Cỗ kiệu khiêng tới cửa, kiệu phu buông cán kiệu đang muốn dừng kiệu, ai ngờ một người kiệu phu ở phía sau khiêng cán bước chân uốn éo, cỗ kiệu liền nghiêng sang bên.
4 Chương thứ tư
Thu Tử Ngộ trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Trước khi Thu gia suy tàn, kẻ nịnh nọt cũng có, kẻ kinh thường kỳ thị cũng có.
5 Chương thứ năm
Triệu Hi thông minh tuyệt đỉnh, thấy Họa Phiến liền biết hai người này nhất định là vì việc của Thu Tử Ngộ mà đến. Hắn vừa chính thức nhận được ý chỉ bắt Thu Tử Ngộ diễu phố, chính không đành lòng đến tuyên chỉ liền kêu một người hạ quan đến trong lao tuyên đọc, ngẫm lại lại nghĩ không thích hợp liền thay đổi y phục muốn đến trong lao nhìn người nọ lần nữa!
Họa Phiến hai mắt sưng đỏ, nét mặt như có lệ ngân, liếc mắt thấy Triệu Hi ra cửa, rất nhanh chạy vội tới: “Triệu đại nhân.
6 Chương thứ sáu
Thu Tử Ngộ thực sự là cảm thấy kỳ quái. Triệu Hi đêm qua không hiểu sao lại chạy tới cứu mình, lại làm mình bị thương. Ngày hôm nay lại vội vàng mà dẫn quản gia đi tới thiên lao.
7 Chương thứ bảy
Lâm Thần Vũ hầu như không thể tin được vào hai mắt của mình. Trong nháy mắt, hắn có chút thống hận tại sao chính mình lại thấy được rõ ràng như vậy…đem dáng vẻ thê thảm, chật vậy của Tử Ngộ thu hết vào đáy mắt.
8 Chương thứ tám
Triệu Hi cùng Tô Bình song song thất kinh. Triệu Hi mạnh đứng lên lớn tiếng hỏi: “Thu Tử Ngộ có xảy ra việc gì không?”
Người hầu kia chỉ nghĩ hắn sợ Thu Tử Ngộ vượt ngục, vội vã trả lời: “Không có việc gì a.
9 Chương thứ chín
Thu Tử Ngộ nhìn hai mắt Triệu Hi bỗng nhiên sáng lên, ngực cảm kích vạn phần: Không ngờ bất quá chỉ là một người mới quen biết được hai ngày, lại có thể chân thành mà đối đãi với mình như vậy.
10 Chương thứ mười
Họa Phiến vẻ mặt lệ ngân, vọt tới xe chở tù, liền bị nha dịch ngăn lại. Họa Phiến vốn là một nữ tử nhỏ bé yếu ớt, vô lực mà chống lại, chỉ có thể phí công mà vươn hai tay, hướng về phía đoàn người đang rất xúc động, phẫn nộ mà hô to: “Đừng ném…Đừng ném thiếu gia nhà ta a…Hắn là vô tội…Hắn là vô tội nha!” Nàng vừa quay đầu trông thấy Vân Ngọc đứng ở trên bậc thềm cao cao, liền bổ nhào tới, quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu: “Vân công tử! Vân công tử! Ta van cầu ngươi a! Buông tha cho thiếu gia nhà ta a.
11 Chương thứ mười một
Buổi diễu phố hỗn loạn chính thức chấm dứt, Thu Tử Ngộ bị áp tải tới thiên lao thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Ngục tốt quăng hắn xuống đống rơm rạ nơi góc tường xong liền không hề trông nom hắn, nghênh ngang mà đi ra ngoài.
12 Chương thứ mười hai
Đêm lại một lần nữa buông xuống, một tên hắc y nhân lặng lẽ tránh khỏi cai ngục, xông vào nơi thiên lao u ám, tối tăm. Trong lao, mấy tên ngục tốt đang ngủ ở trên bàn.
13 Chương thứ mười ba
Đạo chưởng phong nọ thế tới hung mãnh, Vân Ngọc không kịp vận công chống đỡ, chỉ có thể lập tức tránh đi. Chưởng phong thẳng tắp hướng về phía Thu Tử Ngộ đang nằm phía sau hắn.
14 Chương thứ mười bốn
Triệu Hi mang theo Tô Bình cùng Họa Phiến trở lại Thượng Thư phủ, sắc trời đã sáng vài phần. Trong Thượng Thư phủ, bọn hạ nhân còn chưa thức dậy, im ắng không có một tiếng động.
15 Chương thứ mười lăm
Ba ngày liền trôi qua rất nhanh, được Triệu Hi phân phó, trong lao không có người nào dám thất lễ với Thu Tử Ngộ. Ba ngày này cũng trôi qua yên ổn, vết thương trên người Tử Ngộ cũng từ từ khôi phục vài phần.
16 Chương thứ mười sáu
Thu Tử Ngộ nhắm mắt lại, không ngủ được bao lâu, đã bị một trận nôn nghén làm cho tỉnh lại. Hắn cố gắng ngồi dậy, vừa quay đầu, liền cũng không nhịn được nữa, nôn hết ra, vài món vừa ăn lúc nửa đêm đều nôn hết ra trên mặt đất.
17 Chương thứ mười bảy
Tuy rằng nghỉ ngơi ba ngày, thân thể của Tử Ngộ bị thương quá nặng, lại đang mang bầu, không đi được bao lâu liền thở hồng hộc. Hắn lực bất tòng tâm, có chút không theo kịp hai người sai dịch.
18 Chương thứ mười tám
Thu Tử Ngộ có thông minh đến đâu, cũng không đoán ra Vân Ngọc dĩ nhiên lại nói ra lời như vậy. Chính mình từ lâu không còn thanh danh gì thì cũng đã rồi.
19 Chương thứ mười chín
Lâm Thần Vũ dẫn theo Họa Phiến, ẩn ở phía sau bức tường quanh nhà trọ, ngóng trông sai dịch dẫn theo Thu Tử Ngộ xuất hiện, để tiếp tục đi theo ba người họ đến phương bắc.
20 Chương thứ hai mươi
Mới sáng sớm Triệu Hi liền bị Hoàng Đế triệu vào cung. Hắn quá hiểu Hoàng Đế, biết trên thánh chỉ viết cái gì mà “có quốc sự cần bàn bạc” thực ra đều là nói nhảm.