21 Chương thứ hai mươi mốt
Trần Tố Hà là người nhạy cảm, nhìn thấy vẻ mặt và hành động của Triệu Hi, trong lòng liền đã đoán được, nét mặt hơi buồn bã.
22 Chương thứ hai mươi hai
Triệu Hi nhìn vẻ thất vọng của Thu Tử Ngộ, trong lòng không những không lo lắng mà lại vui mừng: Như này thực đúng là “vô tâm sáp liễu, liễu thành ấm” a (câu này của anh Hi dịch nghĩa đen là không có ý trồng liễu mà liễu lại cho bóng mát.
23 Chương thứ hai mươi ba.
Trong phòng thực im ắng, Tô Bình nhìn Thu Tử Ngộ ngủ say trên giường, nhịn không được gọi một tiếng: “Đại nhân…”
Triệu Hi phất tay ngăn Tô Bình lại, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói a, để hắn nghỉ ngơi, chớ để kinh động hắn…” Hắn nhìn Trần Tố Hà cúi đầu yên lặng nghĩ ngợi gì đó, liền hung hăng trừng mắt Tô Bình: Lúc này ngươi còn muốn nói gì a? Không có mắt sao?
Tô Bình sờ sờ mũi, biết mình hơi quá nóng vội, cười cười xin lỗi.
24 Chương thứ hai mươi bốn
Đám người Triệu Hi dùng qua bữa tối xong, Trần Tố Hà đi nghỉ ngơi, Tô Bình quay lại thư phòng kiểm tra sổ sách gần đây. Trước đây, khi Triệu Hi còn chưa làm quan, có một lần đột nhiên lại có hứng thú buôn bán, liền lôi kéo Tô Bình mở mấy cửa hàng tơ lụa.
25 Chương thứ hai mươi lăm
Từ đó, Thu Tử Ngộ liền lấy tên Phượng Dục Hỏa, ở lại Thượng Thư phủ. Triệu Hi rất thương yêu hắn, thậm chí có thể nói là sủng ái.
26 Chương thứ hai mươi sáu.
Triệu Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nửa đêm liền tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ, trời tối đen. Ánh nến trong phòng khẽ lay động, cũng sắp cháy hết.
27 Chương thứ hai mươi bảy.
Khi Triệu Hi trở về, Thu Tử Ngộ cũng vừa uống xong chén thuốc, dựa vào gối mềm, ngồi ở đầu giường. Hắn thấy Triệu Hi vào cửa, trên mặt bỗng dưng đỏ bừng, quay đầu đi, không dám nhìn hướng hắn.
28 Thứ hai mươi tám chương
Từ khi biết Thu Tử Ngộ có thai, Triệu Hi hận không thể lúc nào cũng dính chặt lấy hắn, chỉ sợ mình không ở cạnh xảy ra sơ xuất gì hối hận không kịp, ngay cả vào triều cũng thường xuyên gửi thiếp xin nghỉ.
29 Giọng nói vang lên từ ngoài phòng nghe thật ôn hòa, nhưng lại khiến Lâm Thần Vũ hoảng sợ, kinh ngạc. Tô Bình thầm kêu “Không ổn!”, vừa muốn đi ra trước, đã thấy rèm cửa bị nhấc lên, hai người mặc quần áo trắng đi đến.
30 Thân ái chào mọi người, cũng đã lâu rồi ta mới lại nhá hàng thế này *gãi tai*, hình như là trước tết, trước cả đợt ta thi học kỳ*vuốt cằm*. Thực sự là sau khi thi xong chuẩn bị nghỉ tết ta chẳng muốn sờ soạng gì đến lap liếc nên mới để ngỏ nhà cửa lâu như vậy.
31 Chương thứ ba mươi mốt
Cửu chuyển linh chi quả nhiên có hiệu quả, sau khi uống xong một chén thuốc, nét mặt xám trắng của Tử Ngộ liền có một chút ửng đỏ, hô hấp cũng ổn định hơn, chỉ chốc lát sau đã mở hai mắt tỉnh lại.
32 Chương thứ ba mươi hai.
Triệu Hi lo lắng cho Thu Tử Ngộ, lại dâng tấu xin nghỉ. Hoàng đế nhìn nghĩ: Tiểu tử này nghỉ suốt ba ngày rồi! Râu mép khẽ nhếch, Hoàng đế ra lệnh: “Không được, mau truyền hắn đến cho trẫm.
33 Nhờ có nhân sâm trợ cấp mà Thu Tử Ngộ được thêm vài phần sinh lực, dần dần cũng đến tháng tám, lúc này bụng đã sớm nhô cao, bào thai dường như không giống như những bào thai khác mà chỉ có đôi chân rất nhỏ, lui rút tay về, đôi khi Triệu Hi nhìn vào cái bụng lúc lõm lúc lồi, cách một chút đứa nhỏ lại mãnh liệt chuyển động, khiến cái bụng trở nên biến dạng kì thật có vài phần buồn cười.
34 Triệu Hi vốn nghĩ muốn dẫn thái tử lướt qua phía trước viện, còn đang tính đường đánh lừa y, ai ngờ, thái tử tâm tư thâm hậu, càng đi tới lại càng thẩn trọng tỉ mỉ, ngay cả cỏ cây ven đường cũng muốn bình luận một phen, Triệu Hi có chút mơ hồ không hiểu ý tứ của tiểu gia khỏa kia nhưng không dám trực tiếp hỏi, chỉ là trong lòng âm thầm theo tên ôn dịch này cất bước.
35 Thu Tử ngộ mơ hồ không ngủ được, mông lung còn cảm thấy sự tình chưa thỏa đáng, trong mơ mơ màng màng phảng phất giống như lại thấy được một thiếu niên tuấn tú ghen ghét khi xưa, bỗng dưng hắn cả kinh: Đó chính là thái tử! Thái tử cùng ta đã thấy mặt, nếu y nhận thức được chẳng phải sẽ liên lụy đến Triệu Hi sao? Lập tức thanh tỉnh lại, trên người hắn liền toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
36 Triệu Hi quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy tiểu ôn thần kia cuối cùng cũng đi, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi bò lên, sờ sờ má trái: Tiểu gia khỏa này xuống tay thật nặng a!
Tô Bình trở về phòng thông báo cho Thu Tử Ngộ một tiếng, Tử Ngộ yên lòng, chốc lát đã hôn mê bất tỉnh, Tô Bình thấy tạm thời vô sự, ngẫm lại cũng không biết thái tử đã thương lượng với đại nhân cái gì, gã có điểm không yên lòng, quay lại phòng trước, xa xa thấy đoàn người thái tử đã đi khỏi phủ nhưng không thấy thân ảnh đại nhân tiễn đưa.
37 Triệu Hi chậm rãi bước đi thong thả tiến đến thư phòng, thoáng liếc mắt thấy Tô Bình đang nâng chén trà, bắt chéo chân ngồi đó, lưng tựa vào ghế, ánh mắt hững hờ, thoải mái phẩm trà.
38 Cửa môn bị đá ra, màn đêm lạnh lẽo như tràn vào triệt để, Trần Tố Hà ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Thu Tử Ngộ, từng bước từng bước một đi đến.
Tử Ngộ cùng Họa Phiến nhìn nhau trong lòng đều có chút khó hiểu, Trần Tố Hà luôn luôn dịu dàng đoan trang chưa bao giờ nhìn thấy nặng lại có vẻ mặt thê hận như thế này.
39 Thu Tử Ngộ không kịp ngăn lại mọi thứ đã bị Họa Phiến bộc bạch, nhịn không được thở dài trong lòng: cuối cùng nói ra! Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn tới biểu tình của Vân Ngọc lúc này.
40 Thu Tử Ngộ trợn mắt há hốc mồm nghe Vân Ngọc một phen thổ lộ, cơ hồ còn không thể tin được vào tai mình, trong lòng lại liên tục cười khổ. Thật cẩn thận một phen quan sát sắc mặt Vân Ngọc.