1 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tôi là Khang Mộc Nghi, nhóm máu O, chòm Song ngư, hiện nay đang học năm 3 trường cấp 3 trực thuộc đại học quý tộc.
2 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Khoan đã, chuyện như vậy chẳng phải rất quỷ dị hay sao? Cậu vẽ tôi á? Nói như vậy sẽ khiến người hiểu lầm, hiểu lầm sâu sắc đó!
“…”
Tôi không biết phải làm thế nào đây.
3 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nói thì phải làm liền mới là bản sắc đàn ông, cho nên ngay cả balô tôi cũng chẳng thèm cầm, đi ra chỗ dựng xe đạp ở phía sau trường, lấy đại một chiếc xe đạp chẳng biết của đứa nào mà chạy ra khỏi trường.
4 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Tóc cậu ướt rồi?”
Thẩm Thiệp Vũ ăn xong rồi?
Tôi hút miếng mì rồi ngẩng đầu lên, hắn đang nhìn chằm chằm vào tóc của tôi.
5 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Gần nhất thường thường hay suy nghĩ, tôi đối với Thẩm Thiệp Vũ, là sự tồn tại thế nào đây?
Mang cái mắt cá chân phải đau đớn buổi chiều lên lớp, đến tiết số học, tôi gửi cho hắn một tờ giấy viết lời cám ơn, chẳng ngờ hắn lại hồi đáp lại cho tôi.
6 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Kết quả một bữa cơm tôi ăn chẳng nên vị.
Ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Thiệp Vũ ngồi ở đối diện ưu nhã nhanh chóng ăn thức ăn trong chén.
7 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Bởi vì trường học chúng tôi không cần mặc đồng phục, cho nên sau khi tan học thì chúng tôi không cần về nhà thay quần áo liền có thể trực tiếp đi dạo phố.
8 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Gần đây anh rất bận à?” Dương Nhân Như nhẹ giọng hỏi.
“Hửm?” Thẩm Thiệp Vũ có chút không yên lòng cầm lấy khăn ăn.
9 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tại sao hắn lại hôn tôi?
Tôi cả người mất đi trọng tâm ngồi chồm hổm, đặt mông một cái bịch xuống đất.
“A! Đau không? Nào, đưa tay cho tớ.
10 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chuyện hôn môi đã trôi qua 3 ngày, tôi cùng Thẩm Thiệp Vũ cũng dần xảy ra thay đổi lớn. Nói đúng ra cũng có chút bất đồng, chúng tôi đã không còn chuyền giấy nữa mà đại khái hắn đã chuyển sang chơi trò khác rồi.
11 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tiết thể dục là học ở nhà chính cuối cùng, 5 phút trước khi tan học số người còn lại của chúng tôi đã thắng lớp 3 với tỷ lệ người: 5-2, một chữ: Thoải mái!
Hai lớp xếp hàng cùng nhau bắt tay nói câu “Cám ơn” rồi tự giải tán.
12 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Suốt đêm mất ngủ càng làm cho tôi xác định nên tìm một công việc, tôi sẽ dùng bận rộn mà quên mất Thẩm Thiệp Vũ.
13 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Mày muốn nói gì?” Tôi liếc mắt nhìn thằng em đang thảnh thơi.
Thằng em chết tiệt chẳng đứng đắn tốt nhất nên biết cách nói một chút đi.
14 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Thấy cảnh sắc trên đường không ngừng lướt nhanh qua khung cửa sổ, tựa như cảnh phim nhựa đang di chuyển. Chỉ chốc lát, chúng tôi đã đứng ở bên ngoài khu dân cư nhìn khá là cao cấp.
15 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Muốn xem thử phòng của Thẩm Thiệp Vũ!
Đó chính là ước muốn của tôi đó, thế nhưng dưới tình huống này mà bước vào không gian riêng tư của hắn, tôi thật sự không có tâm tình để từ từ thưởng thức tỉ mỉ, chỉ thấy cực kỳ khẩn trương!
“Ngồi đi!” Hắn đem cái ghế duy nhất trong phòng đưa cho tôi, sau đó dựa vào bên cạnh giường ngồi xuống sàn nhà gỗ.
16 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tôi … nói ra rồi! Trời ạ! Tôi thực sự đã nói ra rồi!
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Hử …? Có gì mà phải làm sao chứ? Vấn đề là có cái gì chứ? Ngay cả câu trả lời của hắn tôi còn chưa rõ ràng thì biết cái gì mà làm sao?
Trước không phải đã tính sẵn rồi sao? Nếu như hắn tiếp nhận đó chính là đại vui mừng, nếu như bị từ chối thì không thể làm gì khác hơn mà mang cái mặt dày mà tiếp tục sống thôi, cùng hắn chìm vào không khí ngột ngạt mà đi học … Tôi có nên tính chuyện chuyển trường hay không?
Chuyển trường có được hay không cũng là … Khoan đã!
Khang Mộc Nghi mày đứng đây nghĩ cái gì vậy hả? Mày cần phải có tự tin chứ? Nói không chừng sẽ có kết quả tốt thì sao?
Nói chung là tỏ tình thôi mà! Tuy rằng sẽ khiến bản thân lâm vào một sự khẩn trương khác, thế nhưng sau khi nói ra quả thực đã thả lỏng tâm tình được một chút, dù sao cũng phải cảm ơn thằng em …
Mộc Duy đâu?
Ngay từ đầu đầu óc toàn bộ trống rỗng, sau đó lại rơi vào vòng xoáy suy nghĩ lung tung, khoảng chừng đã chạy khỏi khu biệt thự kia 500m rồi đi? Tôi giờ mới nhớ ra hình như tôi … Quả thực quên mất thằng em trai ở nhà họ Thẩm rồi.
17 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Hít sâu một hơi, tôi kiên trì bước vào phòng 4/3.
Bình tĩnh … bình tĩnh. . Khang Mộc Nghi, mày cần phải bình tĩnh mà đối mặt … Bình tĩnh …
Vừa nghĩ vậy, tôi dùng tốc độ còn hơn cả rùa bò mà bước vào chỗ tôi ngồi, cũng chính là, ngay trước mặt Thẩm Thiệp Vũ …
“Hello!”
Tôi đang định làm bộ dường như không có việc gì mà ngồi xuống, thì một câu “Hello” của hắn khiến tôi giật bắn mình từ trên ghế.
18 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Không tiếp điện thoại của hắn, không cùng hắn ăn trưa, giả bộ không thấy tờ giấy truyền nói chuyện của hắn. Vậy mà hôm nay khi tan học, tôi vẫn bị hắn chờ mà bắt lại.
19 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Quăng người nằm xuống giường, nhìn nhìn trần nhà đờ đẫn.
“Hai chúng ta ở bên nhau như hiện tại chẳng phải cũng giống như đang hẹn hò hay sao?”
“Cho nên tớ nghĩ cũng không cần phải quen nhau hay không, cứ thế này là tốt rồi!”
Không sai! Theo tôi được biết, Thẩm Thiệp Vũ chưa bao giờ đặt quá nhiều tâm tư để ở bên cạnh bạn gái của mình; Còn giờ, tan học, đi học, cuối tuần, tôi có rất nhiều cơ hội ở bên cạnh hắn, nói không chừng thời gian tôi ở bên cạnh hắn còn nhiều hơn mấy người bạn gái cũ của hắn nữa cơ.
20 Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Hello!”
Tôi vừa vào cửa phòng học, Trần Nghị Phong liền mang khuôn mặt tươi cười xông tới.
“À, hi!” Tôi lễ phép gật đầu.