1 Đầu hạ.
Minh nguyệt sáng trong, sao trời lấp lánh.
Vừa tới giờ Hợi, chính là thời điểm người người trở về nghỉ ngơi.
Mưa liền mấy ngày liên tục, không khí có chút ẩm ướt lạnh lẽo.
2 Hơn 700 ngày đêm, không dài cũng không ngắn, chớp mắt đã trôi qua, câu “Tức chết miêu” kia dường như còn mới ngày hôm qua. Nhanh quá. Nhanh đến mức khiến y không kịp thích ứng thay đổi, đem những ký ức chung sống cùng nhau kia cất vào trí nhớ.
3 Mi mắt khẽ nâng, rồi lập tức lại khép hờ, Bạch Ngọc Đường xách vò rượu ra, giơ lên trước mặt Triển Chiêu, thờ ơ nói: “Mấy ngày trước ta tìm vò rượu ngon, muốn kiếm người cùng nếm thử, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra người nào có thể bồi.
4 Thanh âm trước sau như một nhàn nhạt lạnh lùng, trầm thấp nhu nhu, nhưng trong lòng Triển Chiêu mạnh mẽ nhảy một cái, nghe thấy hắn hỏi, miệng mở ra lại khép lại, cái gì cũng không thốt lên được, hồi lâu chỉ có thể thấp giọng một câu, “.
5 Gì thế?” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm không chớp mắt khiến cho Triển Chiêu bối rối.
“Hiếm thấy nha, sao hôm nay ngươi lại mặc màu lam?”
Triển Chiêu theo thói quen cụp mắt xuống, che giấu tâm tình, nụ cười sâu thêm mấy phần, “Mấy ngày nay trời mưa, y phục chưa kịp giặt nên lấy bộ đồ trước đây ra, may là còn mặc vừa.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hảo khinh công! Bạch Ngọc Đường thầm khen một tiếng.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112