21 THẤT
Xa luân chiến của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng vẫn không có hiệu quả.
Tri phủ tuy mệt, nhưng vẫn kiên trì giữ vững trận tuyến cuối cùng.
22 Tiết Linh Bích:…
NHẤT
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Tri phủ Khai Phong biết được bọn hắn bố trí địa điểm ở Ngũ Lý đình ngoại thành, vô cùng vui vẻ, lập tức sai người cung cấp miễn phí bàn ghế chung trà ấm nước, trái cây ăn vặt, bố trí hội trường, để tránh tới lúc đó bọn hắn đổi ý, chơi trò hồi mã thương lại tới trong thành gây chuyện.
23 TỨ
Mạc Cư đã sớm chờ ở một bên đến nhịn không nổi, nghe vậy lập tức xách theo thiết quải kích động đi tới giữa sân.
Phùng Cổ Đạo ở phía sau khẽ cười, “Sư phụ, nhớ kỹ toàn lực ứng phó.
24 THẤT + BÁT
hùng Cổ Đạo nói, “Ngươi cư nhiên có thể mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói ra hai chữ đường đường, xem ra so da mặt dày ngươi là đệ nhất.
25 Phùng Cổ Đạo: Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.
NHẤT
Phùng Cổ Đạo hỏi, “Chuyện gì?”
Phân đà đà chủ nói, “Lăng Dương vương là đại diện các thổ ty địa phương tới.
26 TỨ
Trong tưởng tượng của bọn họ, Lăng Dương vương nếu không phải gian hùng đa mưu túc trí, thâm tàng bất lộ, thì cũng là kiêu hùng bày mưu tính kế, dã tâm bừng bừng.
27 THẤT
Lăng Dương vương liếc y, “Chuyện tìm Huyết Đồ đường tuy trước đó bản vương không biết, nhưng sau đó vẫn chưa truy cứu. Nếu ngươi coi đó là món nợ, không bằng tính lên đầu bản vương đi.
28 Tiết Linh Bích: Từ nay đường kinh thành xa xôi.
NHẤT
Lăng Dương vương phủ đã dùng xong bữa sáng, bất quá điểm tâm rất không tồi.
Phùng Cổ Đạo vừa ăn vừa uống trà.
29 TỨ
Trong phòng im lặng thật lâu.
Trên cửa sổ giấy, hai bóng đen một đứng một ngồi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, yên lặng không nói.
“Nguyên soái.
30 THẤT
“Ra ở đâu?” Vệ Dạng hỏi.
“Ngươi nói, bọn họ ở trong kia nói cái gì?” Nhạc Lăng chuyển trọng tâm câu chuyện.
Vệ Dạng bất mãn, mặt lập tức xụ xuống, “Ngươi cố ý không nói?”
“Nếu biết là cố ý, cần gì phải hỏi lại?” Nhạc Lăng láo liên nhìn khắp nơi, không mảy may để ý tới sắc mặt khẩn trương của hắn.
31 Phùng Cổ Đạo: Đã tâm đầu, không thể bỏ.
NHẤT
Ngày hai mươi tám tháng chín, trời trong.
Ánh nắng ôn hòa, chiếu đến quanh thân ấm áp dào dạt.
32 TỨ
Sử thái sư đã đi, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẫn ở lại trong sảnh.
Phùng Cổ Đạo nhướng mi nói, “Lăng Dương vương thế tử tại Nam Ninh phủ tìm mọi cách vũ nhục Hầu gia?”
Tiết Linh Bích thi thi nhiên nhiên mà uống trà.
33 THẤT
Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bich: Tương tri tương ái thì cần những gì? Chỉ cần bên nhau là đủ.
Tiết Minh Giác bị căn dặn*, phải giả vờ thâm trầm, giả vờ câm điếc, giả vờ lạnh lùng.
34 Ma giáo, nhà to nghiệp lớn, khó tránh dang tay không đủ dài, bởi mới sinh ra cái lệ mỗi năm các trưởng lão phải ra ngoài thị sát.
Thanh Nhạc thành nằm ở biên giới tây nam, cách tổng bộ ma giáo ở Bễ Nghễ sơn không xa cũng không gần, thường bị xem nhẹ.
35 Thầy tướng số cười ha ha nói “Mã công tử nói đùa. Triều ta cũng không có nữ tử làm tướng, thê tử tương lai của Mã công tử xuất thân tướng môn, định là tướng môn hổ nữ.
36 Đối với Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích mà nói, hồ tuy là rộng, nhưng hai người cùng đi, một người buông mình một người dùng đai lưng làm điểm đặt chân, hợp tác qua lại, vượt qua không khó khăn.
37 Phùng Cổ Đạo vừa định nói “Đa tạ khích lệ” thì đột nhiên các đệ tử Thần Ẩn sơn trang đang nằm trên mặt đất nảy lên, bắt đầu lăn lông lốc như hồ lô, không ngừng dùng thân thể đánh đến chỗ bọn hắn đang đứng.
38 Phùng Cổ Đạo ho nhẹ một tiếng.
Thẩm Duẫn lập tức sống dậy, ưỡn thẳng lưng nói “Nói thế nào đi nữa, ở đây là Thần Ẩn sơn trang, các người khua chiêng gióng trống kéo vào là rất không đúng.