1 Tháng hai, năm Khánh Lịch thứ mười, Thánh đức Văn đế Triệu Cảnh qua đời, dưới không có người nối dõi, để lại di chiếu truyền ngôi cho bào đệ đồng mẫu Tấn vương Triệu Dự.
2 (Phấn trắng sáng bóng xinh đẹp)
Tô Thiển Ngâm đã đoán sai. Triệu Dự đúng là bận bịu, nhưng mà không phải bận đại sự quốc gia mà bận gia sự(việc nhà).
3 (Gặp nhau lần đầu)
Ở trong cung ngày lâu, hưng phấn ban đầu cũng đã phai nhạt. Mỗi ngày các tú nữ đều bị giam để chỉ bảo lễ nghi ngôn hành cử chỉ làm cho người mệt mỏi chịu không nổi.
4 (Chú trọng vào y phục)
Lại tiếp tục suy nghĩ thêm nữa nàng cũng không thể đoán được nguyên nhân Nhiễm Ngọc Nùng vội vội vàng vàng chạy đến Ngự thư phòng làm gì.
5 “Ngươi thực sự không cần vì ta mà làm như vậy!” Ngâm ở trong dục trì (bồn tắm), toàn thân bị nước nóng làm cho ướt nhẹp, hơi nước từ từ bốc lên để lộ ra nửa người y ở trong dục trì Dương chi bạch(màu trắng mỡ dê) chưng thành màu hồng phấn.
6 Ngày mười bốn tháng tư, chính là ngày tuyển tú. Không được không chu đáo, các tú nữ toàn bộ đều thức dậy chải đầu trang điểm thay y phục. Các cung nữ hầu hạ bận rộn vội vàng bưng chậu nước tới các phòng, người đi tới đi lui cảnh tượng náo nhiệt.
7 Sau tuyển tú vài ngày, các tân nương đều được bố trí đến sống ở mấy cung điện, rồi mới lẳng lặng đợi kêu gọi. Thế nhưng hoàng thượng bên kia lại không có tin tức.
8 (Có tin mang thai)
Nhiễm Ngọc Nùng ngồi trên ghế Phượng ở Khôn Nguyên điện, nghiêng nghiêng dựa lên mấy cái gối mềm. Bàn chân đặt một nửa đang để cho tiểu cung nữ nhẹ nhàng đấm chân.
9 Vừa mới sáng hôm nay, Triệu Dự đang chuẩn bị quay về Phượng Nghi cung. Đột nhiên cung nhân báo lại, thái hậu mời hắn qua có việc bàn bạc. Triệu Dự mặt nhăn cau mày, không tình nguyện mà đi qua.
10 Tối cùng ngày hoàng hậu rời cung, hoàng thượng lại chọn bài tử của tài tử Lưu Uyển Thiến. Sau bảy ngày liên tiếp, vẫn là Lưu tài tử thị tẩm. Thế nhưng không đợi đến lúc Lưu Uyển Thiến bộc lộ ra vẻ kiêu ngạo đắc ý của nàng, hướng gió lại thay đổi.
11 (dụ dỗ; cám dỗ; mê hoặc)
Muốn giấu diếm vết tích khiến cho hoàng thượng chú ý vốn dĩ là một chuyện rất khó khăn. Tô Thiển Ngâm tự phụ thông minh hơn người cũng không khỏi đau đầu không dứt.
12 Thất bại liên tiếp khiến cho Tô Thiển Ngâm có chút tức giận đáng khinh. Ngay lập tức sẽ qua đêm thất tịch, qua đêm thất tịch mùa hè nóng bức cũng sẽ kết thúc.
13 Nhiễm Ngọc Nùng mảnh mai không có sức lực dựa ở trong lòng Triệu Dự, cùng nhau xuống dục trì. Mị huyệt giữa cổ gian vẫn còn ngậm rất chặt ‘Nhục nhận’ hơi sụt giảm của Triệu Dự.
14 Tô Thiển Ngâm rủ mi túc mục (trang nghiêm), cung kính nói: “Bệ hạ, nương nương khen nhầm thôi, nô tỳ đâu xứng được nhận? Nô tì bất quá cũng chỉ là dáng dấp bồ liễu, trời sinh là người bất tài ngu độn, vô cùng may mắn gặp được bệ hạ một hai rủ lòng thương xót, có thể gần người, hầu hạ bệ hạ, đã là phúc phận to lớn.
15 Trong cung từ trên xuống dưới đều bắt đầu hỗn loạn. Bà đỡ cùng thái y đều vội vã chạy tới. Đại cung nữ thiếp thân hằng ngày của Nhiễm Ngọc Nùng toàn bộ đều ở phòng sinh để giúp bà đỡ.
16 inh hạ đúng là song bào nam hài, nhưng có lẽ nguyên nhân là vì bảy tháng thì đã sinh non nên thân thể cũng gầy yếu đáng thương. Nhiễm Ngọc Nùng khó sinh cũng là bởi vì bào thai song sinh hai hài tử lại cùng lúc được sinh ra.
17 Đại tuyết đang bốc lên nhưng khi bãi giá tới cung thái hậu, Triệu Dự không ngờ thấy Trần Hiền phi. Thấy hắn tiến đến, ở trong phòng bên cạnh thái hậu tất cả đều đứng lên thi lễ.
18 Lúc lần thứ hai, Triệu Dự thông minh. Trước tiên dùng hai ngón tay đem huyệt khẩu mở ra, lộ ra nội bích hồng nhạt bên trong. Rồi mới đưa vào một viên thảo môi.
19 Cuối cùng cũng trở về Thái thành, Nhiễm Ngọc Nùng bị ép làm đến một chút khí lực cũng không có, hai chân yếu đuối căn bản không đứng dậy được. Rất là mất mặt buộc lòng để Triệu Dự ôm ra khỏi xe ngựa, cùng nhau bước lên kiệu trở về Phượng Nghi cung.
20 Ngày hôm đó Triệu Dự bãi triều trở về Phượng Nghi cung, lại thấy Nhiễm Ngọc Nùng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn trang điểm, bên người một đám nội thị vây quanh.