41 Dùng tới dược liệu tốt nhất, lại được mọi người chăm sóc tỉ mỉ, hơn nữa tự thân Nhiễm Ngọc Nùng khôi phục sức khỏe mạnh mẽ cũng là khiến người ta tấm tắc lấy làm hiếm thấy.
42
Triệu Dự có chút nóng nảy, nói rằng:
“Mau cởi ra cho ta. ”
Nhiễm Ngọc Nùng lại chậm rãi vòng vo nằm lại lên giường, lười biếng dùng cánh tay đỡ nửa thân trên nhổm dậy, mắt lé hướng về phía Triệu Dự, quăng một câu:
“Ta nói rồi, ngày hôm nay không nói rõ mọi chuyện với ta, cũng đừng mong ly khai.
43 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn mười viên dạ minh châu thật to được bố trí ở trong màn được túi gấm bao bọc lấy, phóng xuất quang mang sáng ngời dịu dàng.
44 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng giờ Thìn, Thanh Nguyệt thức dậy, trang điểm hoàn tất, liền mang theo một đám cung nữ đến trước tẩm điện của hoàng hậu thính soa (nghe lệnh).
45
Triệu Kỳ cuối thấp đầu, cổ họng ấp a ấp úng, xoạt xoạt cả buổi, mới nói: “Con không khi dễ hai đệ”
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong khuôn mặt thâm trầm nói: “Lúc này còn dám nói dối, đều đem bọn đệ đệ vẽ thành cái dạng này rồi còn nói không khi dễ?”
Triệu Kỳ vội vàng, khuôn mặt sung huyết tranh luận nói: “Con đây là không phải ăn hiếp hai đệ, con là, con là, son của mẫu hậu, màu sắc nhìn rất đẹp…” Nhiễm Ngọc Nùng truy vấn nói: “Cho nên?” Triệu Kỳ cong môi nói: “Cho nên con mới mượn một ít ra ngoài chơi đùa, song sau đó con lại nghĩ…Muốn thử xem.
46 Hơn nửa ngày, đợi cho thanh âm khóc thét của Lưu thái hậu dần dần biến thành tiếng nức nở. Triệu Dự mới chậm rãi nói: “Mẫu hậu là muốn hỏi vì sao Trẫm lại không giống như hoàng huynh phải không? Cũng không có nguyên nhân gì khác, Trẫm bất quá là muốn sống lâu thêm vài năm mà thôi.
47 Tin tức thái hậu đột nhiên ngất lập tức bị truyền ra ngoài, nội trong một canh giờ, trong cung thật to tiểu tiểu các phi tần tề tụ về Từ Trữ cung, khoan thai đến trễ, trái lại là Triệu Dự cùng Nhiễm Ngọc Nùng.
48
An Bình hoảng sợ nhìn nàng, bất an nói rằng: “Trần Nguyên đã bị Đại Lý tự mang đi rồi. Việc này giấu diếm không được bao lâu nữa, chúng ta nên lo liệu thế nào đây?”
Thân thể đơn bạc của y sĩ tuổi còn trẻ lại lay động dưới ánh sáng của ngọn nến run rẩy, tính cách hắn theo khuôn phép cũ, cho dù bị tình cảm thúc đẩy làm ra mấy chuyện như vậy, nhưng chính là vô lực thừa nhận nội tâm bản thân đang sợ hãi.
49 Chuyện thái hậu trúng độc kinh hoàng triều đình và dân gian, Đại Lý tự vâng mệnh thẩm tra xử lí án này. Đại lý tự khanh (chức quan thời xưa) không dám chậm trễ, đầu tiên đã đem quan chức của thái y viện giam giữ thẩm vấn.
50 Sắc mặt Lưu Tung đắc y ai nấy đều thấy được, hắn vô lễ nhìn thẳng Nhiễm Ngọc Nùng đang ngồi ngay ngắn ở trên Phượng tọa, giương giọng hỏi: “Không biết – hoàng hậu nương nương người đối với việc này giải thích thế nào?” Vi phạm cấp bậc lễ nghĩa như vậy, hành vi làm càn lớn mật khiến Triệu Dự biến sắc, liền muốn nổi giận.
51 Tất cả chứng cứ đều phát triển theo dự liệu của Lưu Uyển Dung, Đại Lý tự có ý định đùn đẩy trách nhiệm, hoàng đế bỏ mặc, không nhìn các Ngự Sử nói năng kết tội kịch liệt.
52 Triệu Dự ôm Nhiễm Ngọc Nùng ngồi ở đầu thuyền, hai gã nội thị tinh thông kỹ năng bơi lội đang ở dưới nước, một trước một sau đỡ lấy tiểu thuyền, hướng đến một bụi hoa sen lớn nhất ở trong hồ kéo đến.
53
Giảo Nguyệt thầm hiểu, dịu dàng tiến lên, hơi thi lễ nói: “Nô tì kém cỏi. ”
Rồi mới linh hoạt miễn cưỡng nói: “Điều cư sĩ vừa nói, nô tì cho rằng toàn bộ đều sai.
54 Cánh cửa quả nhiên xuất hiện một đám thân ảnh, hi vọng trong điện của mọi người, đứng trước đám người chính là Triệu Dự. Lưu Uyển Dung đầu tiên là một mặt lộ sắc vui mừng, sau đó thần sắc lại cứng đờ, chỉ vì phía sau không có tung tích của Lưu Tung.
55 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(âu yếm; nựng; cưng; vuốt ve; mơn trớn; yêu thương vỗ về)
Mơ mơ màng màng mở hai mắt, đầu tiên là chớp chớp mi mắt, nhất định mở to chăm chú nhìn thụy nhan của Triệu Dự.
56
Kết thúc- đếm ngược ~~)
Ngược lại Triệu Dự, tựa hồ chịu đựng thêm nữa không nổi, không thể cùng Nhiễm Ngọc Nùng ngày ngày tư thủ. Thường thường, đều phải dành bớt thời gian vội vàng chạy tới cùng bảo bối ôn tồn thân thiết một phen mới có thể an tâm rời đi.
57
Chính văn đến đây là kết thúc, kế hoạch viết hai ba cái phiên ngoại.
(Lời chị Hoa Tế ~~!)
Lúc bình minh, cổng thành ở ngoài thành nặng nề mở ra lần thứ hai, một đội thanh kiệu nhỏ nối đuôi nhau mà vào.