1 Ánh mắt Tiết Hách lần thứ ba nhìn về phía tên nhóc kỳ quái kia, người nọ tựa hồ cũng phát hiện ra.
Kỳ thực cũng không phải chuyện gì đặc biệt kỳ quái cho lắm, dù sao ở thời đại này, làm cái gì đều là quyền tự do của người ta.
2 Lúc Tiết Hách về đến nhà, liền nhìn thấy em gái đi chân đất chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc.
“Chậm một chút nếu không muốn ngã sấp xuống. ” Tiết Hách cau mày, đem túi mua sắm đặt trên huyền quan(1), đi tới thu thập những vật nằm rải rác trên sàn nhà.
3 Vào phòng.
Tiết Hách lấy được USB, nhanh chóng lôi laptop bên trong ra, đem bản thảo sao chép vào máy vi tính.
Hắn cẩn thận xem lại mấy lần, không có sai chính tả, hơn nữa cũng rất trơn tru.
4 Bình thường, Bạch Khê vẫn duy trì thói quen tốt đẹp của trạch nam, không thể ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa.
Sau khi Bạch Khê giao bản thảo, Tiết Hách cũng không tới đây nữa.
5 Bạch Khê yên lặng ngồi trước máy vi tính, sau khi bóp nát hai bao khoai tây chiên và ăn một gói mì, cuối cùng cậu cũng bắt tay vào viết truyện.
Kỳ thực cũng không phải là một câu chuyện gì đó quá phức tạp, thế nhưng cậu lại không thể viết ra được những gì mà mình mong muốn.
6 Về đến nhà, Bạch Khê mở máy vi tính ra, không nhịn được liền nhập vào khung tìm kiếm, “Tiết Hách”.
Công cụ tìm kiếm nhanh chóng cung cấp thông tin có liên quan.
7 Ngón tay Bạch Khê gõ chữ thật nhanh trên bàn phím, số chữ ở góc trái văn bản không ngừng dâng mạnh.
Đây là một bài viết mới của tạp chí, chủ đề là “Khi người yêu không ở bên cạnh thì bạn đang làm gì.
8 “Đồ của cậu. ” Tiết Hách chuyển một đống hộp quà vào nhà Bạch Khê, “Sinh nhật cậu sắp đến, có sắp xếp gì không?”
Bạch Khê một bên viết văn một bên lắc đầu.
9 Đây là một giấc mơ hoang đường, hình ảnh trong mơ trắng đen, căn phòng chật chội xoay tròn khiến người ta hoa mắt chóng mặt, lại thấp thỏm lo âu.
Bạch Khê đứng trong giấc mơ, tuy biết rõ ràng chỉ là mộng cảnh nhưng lại không có cách nào chạy đi hoặc tỉnh dậy.
10 Nếu như anh hiểu tôi rồi, thì anh vẫn muốn tới gần tôi sao?
*
Tiết Hách quăng bóng vào rổ, mồ hôi đã sớm thấm ướt quần áo thể thao. Đồng đội chung quanh đã mệt đến mức nói không nên lời, các bằng hữu ngồi bệt xuống đất để thở dốc, quan sát cái người bị bệnh thần kinh lần lượt chuyền bóng, ném rổ.
11 “Bạch Khê mở cửa. ” Tiết Hách không nhận được câu trả lời như trong dự liệu. Hắn cau mày, gõ cửa lần thứ hai.
Tiếng gõ ầm ầm tựa như tiếng tim đập, cố chấp nện liên tục vào tai Bạch Khê.
12 Bạn đã từng nếm thử tư vị hận thù chưa? Nó tựa như một cây chủy thủ đâm vào trong ***g ngực rồi móc tim của con người ta ra.
Thời điểm Bạch Khê bị đặt ở trong phòng ngủ mờ tối liền nghĩ như vậy.
13 Từ khi Bạch Khê tiết lộ chuyện cũ, tần suất Tiết Hách chạy đến nhà Bạch Khê càng ngày càng chuyên cần hơn.
Tiết Băng Băng liếc mắt nói: “Anh hai, bây giờ anh đã không còn là biên tập của Thủy Đại học trưởng nữa rồi.
14 “Tiết Hách, sắp tới tôi sẽ ra nước ngoài một thời gian. ” Bạch Khê không ngẩng đầu lên mà bỏ một quả bom nặng nghìn cân.
Tiết Hách suýt chút nữa là quăng luôn cái điều khiển ti vi ra ngoài, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Khê vẫn bình tĩnh gặm đào như trước, “Cậu nói ai muốn đi nước ngoài?”
Bạch Khê nghiêm mặt, im lặng nhìn hắn.
15 Lúc cuộc gọi của Tiết Băng Băng vang lên thì Bạch Khê lại đang lựa quà. Thời gian về nước chỉ còn cách có hai tuần lễ, Bạch Khê bước đi chậm rãi trên con đường của một đất nước xa lạ.