1 CHƯƠNG 1
(Hiện tại)
Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn khỏi quá khứ khó chịu. Nhưng mà bước chân tôi, đến tột cùng có thể thoát được bao xa.
2 CHƯƠNG 2
(Quá khứ)
Lớp 11, giờ học nào tôi cũng gắng hết sức nghe giảng, cẩn thận ghi chép, mặc dù biết rõ bản thân không được tham gia kỳ thi tuyển vào đại học.
3 CHƯƠNG 3
(Hiện tại)
Thì ra không phải là Mạnh Đình.
Chàng trai gác chân lên ngồi ở sô pha, hút một điếu thuốc bạc hà. Gương mặt trẻ, đẹp mà kiêu ngạo.
4 CHƯƠNG 4
(Quá khứ )
Mờ mịt đuổi theo vài bước, tôi liền dừng lại.
Thì ra người nhà đã bỏ rơi tôi.
Trên đường cái đã sớm không còn thấy chiếc taxi.
5 CHƯƠNG 5
(Hiện tại)
Trước khi ngã nhào, tôi thấy gương mặt Mạnh Đình.
Thật sợ người đàn ông ấy.
Sợ ánh mắt của hắn, sợ sự lạnh lùng kia, khiến cho tôi không biết làm sao.
6 CHƯƠNG 6
(Quá khứ)
Ôm túi sách và áo len ướt đẫm, tôi đứng trú dưới mái hiên trên đường phố.
Nhưng cơn mưa vẫn không ngớt, vẫn lạnh cóng rơi trên người tôi.
7 CHƯƠNG 7
(Hiện tại)
Tựa hồ là một mùa đông dài, chỉ mới bắt đầu.
Trong vườn cây lá đều lạnh lẽo, diệp tử úa vàng, mỏng manh rụng rơi đầy đất. Bị mắc lại trong bùn, thật sự khó quét.
8 CHƯƠNG 8
(Quá khứ)
Mạnh Đình ôm chặt tôi cả đêm.
Tay bị trói bằng khoá kim loại, cắt vào da thịt, lạnh lẽo, đau đớn đến tận xương.
Một nửa người đều tê dại, tôi muốn lật người, cánh tay Mạnh Đình liền thu lại, ôm tôi chặt hơn.
9 CHƯƠNG 9
(Hiện tại)
Có người đang khóc, đang trốn, chân bị xích, mặt đường thật cao thật thấp, trên sàn đầy mảnh thuỷ tinh.
Tôi rất đau rất đau, nhưng vẫn không tìm thấy máu.
10 CHƯƠNG 10
(Quá khứ)
(Đoạn này là kể về lần đầu tiên Nhân Nhân gặp Mạnh Đình)
Lần đầu tiên gặp, là Mạnh Đình bắt tôi lên xe. Hắn mới mua xe, muốn tìm một mỹ nhân đến chúc mừng.
11 CHƯƠNG 11
(Hiện tại)
Mở mắt ra, là một màu trắng nhợt chói mắt, cùng mùi thuốc khử trùng.
Cổ tay được truyền dịch, nước thuốc rất lạnh, toàn bộ cánh tay đều mất đi nhiệt độ.
12 CHƯƠNG 12
(Quá khứ)
Đi bộ trên đường phố, cũng không tìm được một nơi để nương tựa.
Người đi đường dần thưa thớt, ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng như vì sao nhấp nháy, màn được kéo lên.
13 CHƯƠNG 13
(Hiện tại)
Về đến nhà, xe của Thư Dương đã đậu trong sân.
Tôi sợ run đứng ở cửa, không dám khẳng định có phải do lời nói của mình, làm cậu ta không muốn rời đi nữa hay không.
14 CHƯƠNG 14
(Quá khứ)
“Đi về nhà đi, em trai. ”
Chủ tiệm đi tới vỗ vỗ bả vai của tôi. “Bên ngoài loạn như thế, người nhà cậu nhất định đang tìm cậu khắp nơi, đừng làm họ lo lắng.
15 CHƯƠNG 15
(Hiện tại)
Đừng tra tấn tôi nữa, Mạnh Đình.
Tôi đau quá.
Tôi cúi người xuống, không kịp lấy thuốc ra. Trước mắt tất cả mơ hồ đều là tuyết rơi, lòng sông băng giá, trời đất quay cuồng, tôi đau đến cơ hồ không nhấc nổi đầu.
16 CHƯƠNG 16
(Quá khứ)
Ngôi nhà trong màn đêm đen kịt, hiện lên như một bóng ma.
Tôi ở trước cửa thầm hít một hơi, mang giày vào, ấn chuông cửa.
Mạnh Đình mở cửa.
17 CHƯƠNG 17
(Hiện tại)
Cuộc sống an tĩnh như vậy, mới chính là hạnh phúc đi.
Ông chủ mới họ Lục, có được một khu nhà cao cấp, cùng quan hệ gia tộc phức tạp, tôi mỗi ngày ở nơi làm việc mới bận rộn đến không thể ngừng tay.
18 CHƯƠNG 18
(Quá khứ)
Trên đường từ nhà hàng trở về, Mạnh Đình không nói một lời.
Cũng không nhìn tôi, từ trong phòng ăn liền gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi lên xe.
19 CHƯƠNG 19
(Hiện tại)
Tôi bò lên bờ trong tiếng cười của đám khách nhân.
Nước lạnh làm dạ dày bắt đầu co rút, tôi tận lực giữ cho bước chân của mình thoạt nhìn chẳng có gì chật vật.
20 CHƯƠNG 20
(Quá khứ)
Ngồi ở quán ăn, tôi chậm rãi nuốt hamburger. Trộm nhìn Mạnh Đình ngồi đối diện.
“Về sau mỗi ngày đều là Nhân Nhân chuẩn bị bữa sang.