21 CHƯƠNG 21
(Hiện tại)
Thuỷ chung không thể đi vào giấc ngủ.
Tôi liền đứng dậy. Cửa sổ nhỏ hẹp ảm đạm nắng sớm, hoặc đây chẳng qua là ánh trăng, chiếu lên góc tường một hình ảnh mỏng manh.
22 CHƯƠNG 22
(Quá khứ)
Có người bật đèn trong phòng lên.
“Còn sống không?” Mũi giày đá đá tôi, lật người tôi lại. “Hừm, còn có thể kêu đó thôi. ” Đỗ Cơ cởi trói hai tay tôi, ác ý kéo dài, trên lưng vết thương quá nặng, đau như vậy.
23 CHƯƠNG 23
(Hiện tại)
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết tôi đã ngã ngồi xuống từ khi nào.
Tôi muốn làm như thế nào?
Tôi muốn làm gì? Tôi bất quá chỉ nghĩ, qua mùa đông này, một mùa đông này, sẽ không còn lạnh lẽo.
24 CHƯƠNG 24
(Quá khứ)
Đi thật lâu, lạc ở góc đường, không thể dừng bước.
Nhưng tôi không biết phải chạy đi đâu, lại mệt như vậy.
Mơ hồ, vẫn là ***g sắt lạnh như băng, tôi vẫn ngủ say, vô lực tỉnh lại, cũng không biết có nên thức dậy không.
25 CHƯƠNG 25
(Hiện tại)
Ở một góc trên đường tẩy sạch vết máu trên mặt, tôi mới tiến đến khách sạn nhỏ kia. Hi vọng lúc nửa đêm, không ai chú ý đến tay áo bị rách và đồng phục thiếu mất hai nút áo của tôi.
26 CHƯƠNG 26
(Quá khứ)
Dựa vào cửa sổ, bất tri bất giác ngủ say.
Biển cách một lớp thuỷ tinh, coi như thấy được mà không sờ được, hoàn toàn không thể hài hoà.
27 CHƯƠNG 27
(Hiện tại)
Thật lâu không gặp A Sinh.
Thời điểm đi ngang qua liền ghé lại xem, chung cư đường hẹp, cầu thang bẩn thỉu, cùng từng đống giấy vụn rác rưởi, bùn đất tích một lớp dày trước cửa chống trộm của khách sạn.
28 CHƯƠNG 28
(Quá khứ)
Ba năm sau.
Một ngày mới cùng ánh mặt trời lấp lánh, lặp lại thành ngàn cái sáng sớm mãnh liệt tàn khốc, lại như thành ngàn cái đêm khuya u ám.
29 CHƯƠNG 29
(Hiện tại)
Tôi không chết.
Nước biển đem tôi đẩy về lại bờ. Thời điểm tỉnh dậy, tôi nghĩ là đêm khuya, liền ngồi ở bên bờ cát chờ đợi bình minh.
30 CHƯƠNG 30
(Hiện tại)
“Tôi không bao giờ… để cậu đi nữa, Nhân Nhân. ”
Hắn ôm tôi, cũng quỳ xuống, dùng sức ôm tôi vào lòng, dán bên tai tôi, trầm thấp thì thầm.
31 CHƯƠNG 31
(Hiện tại)
“… Vẫn là, xin để tôi một mình đi. ”
“Thực cảm kích anh đến tìm tôi, nhưng mà, hiện tại tôi, rất phiền toái…” Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay hắn, “Hơn nữa tôi đã muốn, đã muốn già đi…”
“Cho nên, thật sự xin lỗi….
32 CHƯƠNG 32
(Hiện tại)
Trước cửa quán ăn, Mạnh Đình mở cửa xe cho tôi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi, để tránh tôi đụng vào, dây an toàn cũng giúp tôi cài lại.
33 CHƯƠNG 33
(Hiện tại)
Thoang thoảng mùi bánh mì nướng thản nhiên, làm tôi không hề hoài nghi là mình đang ở trong mộng.
Lấy tay sờ đệm bên cạnh, đã không còn ấm, chắc là Mạnh Đình đã sớm dậy rời đi.
34 CHƯƠNG 34
(Hiện tại)
Chuông điện thoại rốt cuộc dừng lại.
Lòng cũng trở nên trống rỗng, trầm xuống nặng nề.
Bên trong cực kỳ im lặng. Tôi biết bên cạnh là một cửa sổ lớn mở rộng, vì có gió hơi hơi thổi qua.
35 CHƯƠNG 35
(Hiện tại – Lời Mạnh Đình)
Không thể tưởng tượng được tôi sẽ mang tâm tình như thế này đi Tahiti (1).
Từng đáp ứng với Thư sẽ dẫn cậu ấy đi lặn xuống đại dương.