1 Ha ha! Vận khí không tệ, vừa xuất khỏi Thần tiên cốc đã gặp được đại mỹ nhân nhường này. Mặc dù có hung dữ chút đỉnh, nhưng không hề gì, đẹp là tốt rồi.
2 Nguyệt sáng sao thưa, hôm nay là sinh nhật sư phụ, cũng không biết là bao nhiêu tuổi nữa. Trong cốc, vẫn còn mấy huynh đệ đang chúc thọ, uống đến mức lảo đảo xiêu vẹo hết thảy.
3
Sự thật tàn nhẫn như sét đánh, đột ngột làm cho hắn vô phương chống đỡ. Thiên tiên mỹ nhân tuyệt trần thoát tục này, rốt cuộc lại là nam nhân!
Hắn thở dài khó nhọc quay về với thực tại, chán chường thất vọng nhìn chằm chằm vào hai thớ ngực đích thị của nam nhân kia, đờ đẫn bôi thuốc qua loa, cuối cùng khoác tấm áo trắng trở lại, bắt đầu ngộ ra, chấp nhận sự thật.
4
“Đương nhiên không được!” Vân Khuynh ngay lập tức bác bỏ.
Tiểu Xuân ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra tên này ưa sạch, ngay cả tắm gội cũng vừa mới tới lui đến ba lần, chăn nệm không mới thì không chịu dùng.
5
“Không sao! Không sao!” Tiểu Xuân lắc lắc đầu, lồng ngực đau rần.
“Ơn nghĩa ngày hôm nay, Liêu Tiễu xin ghi lòng!” Liêu Tiễu cảm kích nói “Ngài không cần lo lắng, Tư Đồ trang chủ cùng ta quen biết từ nhỏ, ngài nhất thiết đừng vì ta mà thụ thương!”
“Đi!” Tư Đồ thấy người mình yêu tỏ ra quan tâm tới kẻ khác, trong lòng càng thêm hậm hực.
6 Hai ngày tiếp theo tình hình vẫn không thay đổi, nói lý lẽ với Vân Khuynh cũng vô dụng. Tiểu Xuân cuối cùng chịu không nổi, bèn đi kiếm tú bà gọi mấy cô nương thanh lâu giúp một tay nghiên cứu cách hóa giải xuân dược.
7
Bên ngoài lục liễu sơn trang, giang hồ nhân sĩ lục tục kéo vào, chúng nhân gia cưỡi ngựa hoặc bộ hành, bọn họ đáp xe ngựa xuống cũng không ai để ý.
Môn phó cung kính thu hồi anh hùng thiếp từ người phu xe, sau đó một lão quản gia nhanh chóng ra nghênh đón, dẫn phu xe và xe ngựa đi vào độc lập hoàn toàn với quan khách đang đứng đó.
8 Gió thu ào ào cuồng loạn mà thổi, thanh niên trên đài đứng ngạo nghễ, đột ngột phẩy tay theo gió, cẩm bào màu đen thâm trầm quỷ dị như giông tố trước bầu trời đêm.
9
Buồn bực mất mấy ngày, vết thương lên sẹo cũng không thấy đau nữa, Tiểu Xuân miệng nhai miếng cam thảo thoắt ẩn thoắt hiện trong Ô y giáo.
Khắp nơi đều có hắc y nhân, nhưng không có chỗ nào mà hắn không lê la, thư phòng, nghị sự phòng, dược phòng, thậm chí cả “khuê phòng” của đại sư huynh hắn cũng không chừa.
10
Trời đất tựa hồ đảo lộn quay cuồng tới mức khiến người ta choáng váng.
Bên tai còn vọng tới tiếng vó ngựa chạy như bay, Tiểu Xuân lồm cồm bò dậy, híp mắt vén màn che nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài ô cửa gió thồi ào ào, hắn hoảng sợ giật mình một cái, rượu cũng tỉnh một phần.
11
[Ngươi đang giận. ] Vân Khuynh ngữ khí cứng rắn, mà còn có thêm phần lãnh đạm.
[Ta giận cái gì?] Tiểu Xuân đột nhiên thấy nóng đầu, tuy trong lòng thực sự không vui, nhưng cũng nhịn xuống không bộc phát ra ngoài, chỉ học theo tứ hoàng tử ngoài mặt cười trong không cười, nhếch miệng lạnh lùng.
12
Trên ngọn cây cành lá xao động, thính giác cực nhạy của Tiểu Xuân ngay lập tức phát tín hiệu trong đầu.
Đột nhiên một người bịt mặt từ trên cành cây lộ diện, hai nhãn cầu sắc bén nhìn Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh.
13
Ngày hôm nay từ sớm đã là một ngày đẹp trời trong xanh khoáng đãng.
Vầng dương ám áp hé ra những tia nắng rọi xuống rừng, gió mát hây hây, chim nhỏ dậy sớm cất tiếng gáy, sinh vật trong núi cũng dần tỉnh, tiến hành công cuộc sinh tồn và hưởng thụ thật náo nhiệt, một khoảng thời gian tràn đầy phúc lành và bình an.
14 La Khỉ cùng hai tên lâu la đóng của rời đi, trong sương phòng yên tĩnh, Tiểu Xuân nhẹ nhàng vận kình khí sử lực, sợi thừng trói hắn vì thế bục nát, hơn mười mảnh dây rơi la liệt xuống đất.
15
Trúng xuân dược mà ngày cũng kỳ kèo đêm cũng mè nheo không cho người ta ngủ.
Dã man, không được coi thường Triệu tiểu Xuân ta như vậy!
Hừ hừ! bốc hỏa phát nhiệt chứ gì? Cho ngươi thử “Kim thương tuyệt đối đảo”!
Xem ngươi còn thế nào là nhiệt thế nào là hỏa.
16
Trúng xuân dược mà ngày cũng kỳ kèo đêm cũng mè nheo không cho người ta ngủ.
Dã man, không được coi thường Triệu tiểu Xuân ta như vậy!
Hừ hừ! bốc hỏa phát nhiệt chứ gì? Cho ngươi thử “Kim thương tuyệt đối đảo”!
Xem ngươi còn thế nào là nhiệt thế nào là hỏa.
17
Trước khi quay về Đoan vương phủ, Tiểu Xuân ngồi lại tiểu điếm một lúc, gọi ra mấy món, uống mấy chén trà.
Lúc rảnh rỗi có thời gian hắn đều muốn tìm đến chỗ long xà hỗn tạp mà thám thính tin tức, cùng với người nọ người kia lời ra tiếng vào, tán chuyện phiếm với nhân sĩ giang hồ về những chuyện đại sự mới phát sinh gần đây.
18
Vân Khuynh hạ triều quay về phủ, liền phát giác ra bầu không khí có gì đó khác thường.
Bước vào tẩm cung, kẻ lẽ ra phải đang ngủ trên giường giờ không thấy tung tích, còn trên mặt bàn chỉ lưu lại một tờ giấy, viết rằng [Đưa Kính vương hồi phủ nghỉ ngơi, quá ngọ không về mau tới cứu người.
19 Quay về Đoan vương phủ, Vân Khuynh lập tức gọi thủ hạ tới, tìm lấy những quyển tông(*) có liên quan đến Yên Ba lâu, cuối cùng tìm ra những cái tên trước kia – Thiện Nguyệt Nhi, Lan Hác, Đông Phương La Khỉ, Triệu Ngưng Xuân, Triệu Tiểu Xuân.
20 Tiểu Xuân càng lúc càng ít nói, có lúc chỉ ngồi trông nồi thuốc, có lúc ngồi nhìn Trân Châu, nhưng đến lúc hắn chăm chú nhìn xuống nước trong giếng, thị nữ trong vương phủ đều căng thằng nhìn hắn.