1 Một đêm không an bình, chỉ vì một hồi huyết án.
Các thôn dân vây quanh thi thể người đàn ông đều lắc đầu.
Bộ dạng của thi thể vẫn còn hoàn chỉnh, có thể nhìn ra được, người đàn ông này khi còn sống vừa cao to vừa tuấn dật, nhưng người đã chết rồi, cũng phải đem chôn cất thôi.
2 Qủy nước tóc dài sau khi bắt được chân của người đàn ông, liền đem hắn kéo xuống nước. Y muốn cứu người đàn ông đó, nhưng tựa hồ lại có một lực lượng vô hình ngăn trở bản thân tiến tới.
3 Chia tay Lý Đức Tân, Ngả Diệp vừa về nhà liền thấy Ngả lão gia lo lắng chống quải trượng đi về phía y, “Tiểu Diệp, sao đi ra ngoài lại không nói với cha một tiếng thế hả?”
Nhìn bộ dáng lo lắng của Ngả lão gia, Ngả Diệp cúi đầu xin lỗi: “Cha…Xin lỗi…Tiểu Diệp tối hôm qua mơ thấy…”
Ngả Diệp còn chưa có nói xong liền đã bị Ngải lão gia cắt lời.
4 Ngả Diệp trong nháy mắt đã bị dọa cho ngây người. haehyuk8693
Kỳ thật, chỉ việc nắm tay thôi đã sớm vượt qua hiểu biết của Ngả Diệp về cách đối xử của quỷ hồn rồi, mà bây giờ quỷ hồn lại yêu cầu muốn ôm y…
Làm sao đây? Tay đã lạnh như vậy, mới sờ sờ đã làm cho toàn thân của y phát run, nếu như thật sự để cho hắn ôm cả thân thể, vậy chẳng phải sẽ hỏng mất sao!?
Tựa hồ đã nhìn ra sự do dự của Ngả Diệp, quỷ hồn rất tự động đem tay mình dời ra xa.
5 Trên thi thể của những người chết chìm đều có vài đặc điểm giống nhau.
Tất cả đều là đàn ông trung niên cao to lực lưỡng. haehyuk8693
Mấy năm nay, số người chết đột nhiên tăng cao, làm cho tất cả thôn dân hết sức sợ hãi.
6 “Ta sợ ngươi là người kế tiếp”…sẽ chết chìm. haehyuk8693
Khi Lý Đức Tân nghe được lời y nói, hai mắt đột nhiên trợn to, hết nữa ngày mới tỉnh táo lại, ôm đầu ngồi xổm xuống, nhìn biển cả mênh mông vô tận trước mặt, trong ánh mắt đều tràn ngập sợ hãi.
7 Ngày hôm qua có gì đó đã đến phòng của y. haehyuk8693
Có lẽ chính là thứ không thể xuất hiện vào ban ngày rồi…vậy đêm nay y phải thức canh thứ đó mới được.
8 Quỷ hồn đột nhiên hướng về phía y bay qua, dán lên thân thể của y, dùng đôi tay ẩm ướt kia chạm vào người Ngả Diệp, từ gương mặt, môi, cổ, ngực. Cho đến khi cánh tay của người nọ càng ngày càng dời thẳng đến phía dưới, Ngả Diệp mới cấp bách bắt lấy bàn tay của đối phương, “Không được, ngươi làm như vậy rất không lễ phép.
9 Là thanh âm của hắn! Hắn đã tới đây, hắn đã đến tìm ta báo thù rồi!
Phải làm sao đây?
Bùa chú cũng vô dụng…
Ta sẽ chết!
Ta sẽ phải chết chìm! haehyuk8693
Lý Đức Tân không ngừng thì thào mấy câu nói đó trong miệng.
10 Ngả Diệp chưa chạy đến bờ biển, đã nghe thấy tiếng thét như xé gió của Lý Đức Tân. Ngả Diệp nhận ra thi thể trước mặt kia, đó là phụ thân của Lý Đức Tân, Lý Chính.
11 Thật vất vả đợi đến buổi tối, Ngả Diệp ngồi ở trên giường chờ rồi lại chờ, nhưng mãi vẫn không đợi được quỷ hồn kia. haehyuk8693
Ngả Diệp có điểm thất vọng, dù sao nếu không có hắn, tối hôm qua lạnh như thế, mình hôm nay nhất định sẽ bị phong hàn rồi.
12 Dứt khoát rời khỏi đôi môi kia, dù sao y sẽ sớm trở thành quỷ chết chìm, cần gì phải tham luyến chút không khí này, còn để cho quỷ hồn xem thường…
Trong màng mưa lất phất, y biết mình rất nhanh sẽ chết đuối, bởi vì y đang nhìn thấy Hắc Tử Lược mỉm cười với y…
Còn có…ánh mắt lo lắng của Hàn Liệt… Y nhất định là nhìn lầm rồi…
…
Một giấc ngủ không hề an bình.
13 Về đến nhà, Ngả Diệp không nhìn thấy Ngả lão gia, liền tự mình trở về phòng, thất thần ngồi ở trên giường.
Y không nghĩ tới thủy quỷ kia chính là Hàn Liệt.
14 Thật vất vả để cho Hàn Liệt rời khỏi căn phòng, Ngả Diệp vừa quay về giường ngồi một hồi, lại cảm thấy đau xót trong lòng… haehyuk8693
Đột nhiên, cánh cửa vốn đã đóng chặt lại bị mở ra, rèm che cũng không hề bị thổi lên, ngược lại còn gắt gao tém chặt vào khung cửa, ngăn cản ánh sáng mặt trời ở bên ngoài.
15 “Cỏ Nhỏ, vẫn chưa nhận ra ta sao?” Tựa hồ đã nhiều năm chưa nói chuyện, nên giọng điệu của đối phương hiện tại dị thường trầm đặc, như là thanh âm được truyền đến từ Địa Ngục, làm cho Ngả Diệp rởn cả tóc gáy.
16 Vì cái gì phải quay trở lại, không phải vừa rồi chính y đã đuổi hắn đi hay sao, vì sao hắn lại đối với mình như thế? Có thiết yếu không?
Ngả Diệp nhịn không được mở miệng hỏi: “Hàn Liệt… Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao lại vì ta mà ở lại nhân gian?” Y rất rõ ràng, bản thân y chưa từng trợ giúp qua người này.
17 Bạch Tử Khước không hề có chút hình tượng của một mỹ nam mà đứng ở một bên gập bụng cười ha ha. Ngả Diệp nhìn thấy thế, khóe miệng không khỏi có chút co quắp.
18 Từ sau ngày hôm đó trải qua lâu thật lâu, tính đến nay cũng đã được một năm.
Làm xong cơm tối, Ngả Diệp ngồi trước bàn chờ Ngả lão gia trở về. Ngả lão gia đã đi đến chùa thay y thắp hương cầu phúc.
19 Trời vừa mới tờ mờ sáng, Ngả Diệp đã bắt đầu tỉnh giấc. Duỗi người một cái thật sảng khoái, lại phủ thêm một tầng quần áo, y liền nhảy khỏi giường, mở toang cửa sổ.
20 “Ôi u…”
Bỗng nhiên, từ đáy nước bất thình lình vói lên một cánh tay thô to thẳng tắp bắt lấy mắt cá chân của Ngả Diệp. Y cố dùng hết sức để vẫy đá, nhưng cái tay kia lại nắm càng lúc càng chặt hơn.