1 Ngày hôm nay lâm triều, Ngự Sử ở trước mặt hoàng đế mắng chửi xối xả.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, chống đầu nghĩ: Công lực mắng chửi người của Ngự Sử lại tiến bộ.
2 Hoàng đế hạ triều, ngồi phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng.
Hoàng đế phê duyệt một quyển. Lại phê duyệt một quyển. Lại lại phê duyệt một quyển. Sau đó hắn nhịn không nổi nữa, hít sâu một hơi, rống to: “Ngươi con mẹ nó bỏ móng vuốt ra khỏi đùi lão tử ngay!”
Tướng quân nói: “Lâm triều Ngự Sử chửi ta là nịnh thần, ngươi còn ban thưởng cho hắn.
3 Từ lúc đó, Ngự Sử đã xin nghỉ tại gia vài ngày.
Không nghe được người khác mắng chửi mình, hoàng đế nghĩ có chút tịch mịch (cô đơn).
Để giải quyết loại tịch mịch không thể dùng ngôn ngữ để nói này, hoàng đế quyết định nếu Ngự Sử không ở, vậy phải lượn vài vòng đến thanh lâu a.
4 Lúc này Ngự Sử xin nghỉ tại gia đang ngồi ở trà lâu.
Ngự Sử rất sầu muộn.
Thân là một ngôn quan, lý tưởng cả đời của Ngự Sử là có một ngày có thể hoàn thành “Dĩ tử tiến gián” (dùng cái chết để can gián), danh lọt sử xanh.
5 Hồi lâu không gặp, Ngự Sử một lần nữa xuất hiện lâm triều, đứng ở trong nhóm văn thần, mặt giống như đáy nồi.
Hoàng đế nghĩ thầm: Lão tử chỉ biết! Mao tử phiên bang ngu ngốc kia đừng mang chuyện lão tử tới thanh lâu lộ ra!
Kết quả xong xuôi chính sự, hoàng đế hỏi: “Các khanh gia còn có việc khải tấu?” Ngự Sử không như ngày thường bước ra khỏi hàng khuyên can hoàng đế phải thông suốt.
6 Hoàng đế nghe theo sưu chủ ý, lúc này hạ chỉ mang sứ giả phiên bang ném cho Ngự Sử.
Chính là lễ bộ thiếu người, trong số Ngự Sử đương triều số lượng nhân sĩ hiểu biết phiên văn (tri thức nước ngoài) không nhiều lắm, bởi vậy hắn tiếp chỉ cũng không nói cái gì, bóng bẩy không vui mà đi.
7 Nhãn thần Ngự Sử như dao nhọn nhìn cánh cửa vừa đóng lại rồi chuyển qua nét mặt hoàng đế, mặt đen thêm một tầng.
Hoàng đế lập tức trưng ra dáng điệu không phiền lụy, song song chuyển qua chỗ đầu ngọn gió mà đứng.
8 Phải ngược dòng mấy ngày trước, hắn tại trà lâu mạc danh kỳ diệu (không hiểu nguyên nhân) bị ngọc thế của phiên triều mắng to giáo huấn. Phiên văn (tiếng nước ngoài) của hắn thực sự không được tốt lắm, ngọc thế nói lâu như vậy một câu hắn cũng không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt của mỹ nhân có thể đoán được là đang mắng hắn.
9 Trong kinh thành xảy ra sự kiện không nhỏ. Thái phó của thái tử trước đây đột nhiên bị bệnh, mới đây còn khí thế rào rạt, lập tức lại không được. Lão nhân là nguyên lão hai triều, thanh danh lừng lẫy, còn là lão sư của hoàng đế.
10 Mọi chuyện kéo dài đến nhiều ngày sau, rốt cục lúc lâm triều hoàng đế tuyên bố muốn cùng phiên bang chính thức ký kết hòa ước, tuyên bố xong liền chọn ngay tư thế không phiền lụy ngồi trên long ỷ, dù bận vẫn ung dung nhìn các đại thần đang tranh cãi hỗn loạn phía dưới.
11 Không nói đến chuyện tướng quân ở biên cảnh hoàn thành xong xuôi mọi việc mà không được trở về kinh thành, lại nói hoàng đế bên này, qua mấy ngày, không biết phải dùng đến những tiện chiêu gì, phái đại thần chủ chiến kiên cường lôi kéo hoàng thượng.
12 Ngự Sử tỉnh lại, phát hiện đầu là đầu, chân là chân, cũng không hề bị trói và vân vân. Trong phòng là phiên bang phó sử mũi cao mắt sâu, giống như thế ngoại cao nhân đang ngồi uống trà.
13 Thị vệ mở lồng sắt để cho con bồ câu phì phì bay ra, xem nó uỵch uỵch bay đến nơi nào đó.
Thị vệ nhìn nửa ngày, quay đầu hỏi hoàng đế: “Bệ hạ, lúc nào tướng quân sẽ hồi kinh thành a?”
Hoàng đế đáp: “Hắn bị thương, không thể về gấp.
14 Lục hoàng tử chậm rãi cười cười: “Đại huynh a, sứ giả của chúng ta bệnh nặng, không thể rời giường. Ngươi có thể chậm một ngày?”
Đại thái giám tiếp tục lộ ra hàm răng trắng sáng: “Nếu sứ giả ốm nằm trên giường, vậy phiền phức phó sử đi thay một chuyến a.
15 Hoàng đế chắp tay sau lưng xoay quanh trước cung điện.
Thị vệ cẩn thận nói: “Bệ hạ, ngự lâm quân đều xuất động, ngài không cần lo lắng không đuổi kịp người kia… Người kia là ai…”
Hoàng đế liếc hắn một cái, thâm trầm nói: “Ngươi không hiểu.
16 Một mảnh hỗn chiến, tướng quân thế như chẻ tre, phản quân còn sống mở một đường máu vọt tới trước mặt hoàng đế. Hoàng đế giải quyết mấy người phản quân, quay đầu đang muốn nói, tướng quân đã đến trước mặt hung hăng đánh một quyền.
17 Hoàng đế không nói gì nhìn theo Ngự Sử đi xa, một lát, đột nhiên phục hồi tinh thần: “Nguy rồi, hắn không có võ công!”
Ngự Sử quơ khối ngói đi nhanh tới, mục tiêu minh xác, khí thế hừng hực! Trong hỗn chiến đao thương đến trước mặt, nhưng hắn thấy chết cũng không sờn quyết tâm! Tại giờ khắc hỗn chiến trên chiến trường, hắn giống như đứng trong triều đình mắng to hoàng đế, sát khí như đâm thẳng vào mấy tử sĩ đang bảo vệ lục hoàng tử!
“Nghịch —— tặc —— ôi chao—— ôi chao—— ôi chao—— ôi chao—— ôi chao—— phác thông.
18 Hoàng đế nói: “Lục đệ a, hắn đã đem chuyện ngươi cùng nhị vương tử phiên bang cấu kết nói hết. ”
Sắc mặt phó tướng thập phần xoắn xuýt.
Hoàng đế nói: “Hắn nói toàn bộ, ngươi cùng nhị vương tử phiên bang định hiệp nghị, nhị vương tử phiên bang xuất binh kiềm chế đại quân ở biên quan, ngươi thay hắn giết đại vương tử, lúc đăng cơ sẽ cắt ba trấn ở phương bắc cho phiên bang.
19 Gió thổi qua, góc áo mọi người bị thổi trúng đều bay bay. Lục hoàng tử chắp tay cười nói: “Như vậy, hoàng huynh định làm như thế nào?”
Hoàng đế nói: “Muốn thủ hoàng lăng hay là muốn xuất gia niệm Phật, ngươi tự chọn đi.
20 Hoàng đế cùng tướng quân xuống đài cao, đi đến cửa cung. Giữa đường, nơi góc sân rộng truyền ra một tiếng thét chói tai.
Tướng quân hỏi: “Thanh âm này, nghe rất giống thị vệ phải không.