1 *****
Đêm khuya đầu thu, đột nhiên vang lên một tiếng hào, bọn thị vê vương phủ đều bị triệu tập đến hoa viên
Đêm khua, ánh trăng ảm đạm, bóng cây lay động đan xen vào nhau.
2 *****
Vương gia một cước đá văng cánh cửa phòng, trong lúc đầu óc còn đang mơ hồ, ta đã bị ném lên đống chăn mềm mại có mùi thơm trên giường.
Ngay sau đó, Vương gia liền đè ép lên.
3 TẨM
****
Nằm trên giường hết ba ngày, ta trên cơ bản đã có thể xuống giường đi lại được.
Mấy ngày qua vẫn là Đồng Quế ở lại chiếu cố ta, mà Vương gia tắc một lần cũng chưa lui tới.
4 HẦU
****
Ngày hôm sau lúc giữa trưa , Đồng Quế lay ta tỉnh lại.
Ta thấy Đồng Quế thần tình lo lắng , còn chưa hiểu được sao lại thế này, đã bị Đồng Quế kéo vào dục dũng.
5 TÌNH
*****
Một tháng qua, Vương gia luôn luôn hướng phòng ta mà đi tới, ta tuy rằng danh là thiếp thân thị vệ, nhưng thực tế từ sau khi ở Duyệt Tiên lâu trở về, Vương gia rất ít để ta theo hắn đi ra ngoài, chỉ là để cho ta ở thư phòng hầu hạ.
6 Cho dù không biết Thất vương gia vì sao cảnh cáo ta, trong tiềm thức ta lại tin cậy lời nói của hắn , thật cẩn thận đem thư tín bên người giấu hảo.
Sau khi Tứ Vương gia cùng Thất vương gia cùng Thập Vương gia mật đàm xong , ngày hôm sau, Vương gia liền thu xếp ly kinh.
7 Khi ta cả người toàn là vết thương dẫn hôn mê Viên Nhược Hàn trở lại Hi Xuân viện, đã đem Đồng Quế dọa chết khiếp. Chờ nàng đem ta toàn thân kiểm tra rồi một lần, phát hiện ta chỉ là bị chút da thịt thương mới nhẹ nhàng thở ra.
8 Đang lúc ta miên man suy nghĩ , Đồng Quế đột nhiên gọi ta: “Công tử, Viên công tử tỉnh. ”
Ta đứng dậy đi vào trước giường, Viên Nhược Hàn lui ở trong góc, con mắt mở to nhìn Đồng Quế , bên trong sảm tạp mê mang cùng sợ hãi.
9 Sáng sớm hôm sau, ta rời giường rửa mặt xong, bắt đầu ăn điểm tâm. Mới vừa ăn hai khẩu, ta nghĩ đến một việc: Viên Nhược Hàn như thế nào ngày hôm qua lại đến chòi nghỉ mát , sẽ không là hắn mỗi ngày đều đi đến đó đi ? Nhất nghĩ vậy , ta cũng ăn nhanh hơn chút , nhấc chân liền hướng hoa viên đi đến.
10 “Công tử, ngồi dậy ăn chút cơm đi!”
Ta cố sức mở to mắt, lại bị ánh dương quang chói lóa làm cho lập tức khép lại. Nhắm mắt tập trung một lát , mới tiếp tục mở ra.
11 Vương gia nghiêm mặt xem xong thư tín Ngọc Dung gửi ta , không nói một lời nào mà nhìn ta.
Quản gia đứng ở bên cạnh chờ Vương gia phân phó, Vương gia vẫn nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng khiến ta có cảm giác tứ chi rã rời.
12 Chớp mắt một cái, ta cùng Vương gia đánh cược đã ba ngày, ba ngày qua Vương gia cơ hồ cùng ta một tấc cũng không rời. Ăn cơm, làm việc, xuất hành đều bắt ta ở bên người hầu hạ, ngủ đương nhiên càng không cần phải nói, ta mỗi buổi tối đều bị hắn gây sức ép đến đêm khuya, buổi sáng lại phải hầu hạ hắn rửa mặt.
13 Nhược Hàn rời phủ đã hơn mười ngày, lòng ta vẫn lo lắng cho bệnh tình của hắn. Đồng Quế nói cho ta biết lúc Nhược Hàn rời đi, bệnh tình đã thuyên giảm nhiều lắm.
14 Rốt cục cũng tới ngày ta về nhà, trời còn chưa sáng ta liền mở mắt. Vương gia còn đang ngủ say ở bên người, một cánh tay khoác hờ lên lưng ta. Từ sau lúc Vương gia trở về đến nay, Vương gia vẫn cùng ta đồng tẩm, ta cho rằng Vương gia tất nhiên là vì làm việc kia xong thì mệt mỏi , đơn giản sẽ không quay về tẩm lâu của hắn.
15 Đứng ở trên tường thành, nhìn chiếc xe ngựa chở Vân nhi càng chạy càng xa, lòng giống như cũng bị mang đi mất.
Từ lúc ly khai vương phủ, Vân nhi từ đầu đến cuối không có liếc mắt vọng về phía sau một lần , lên xe ngựa cũng không hề đẩy bức màn ra , là thật tuyệt không lưu luyến sao?
Buổi sáng hôm nay Vân nhi vừa động ta cũng đã tỉnh, cảm giác được ánh mắt Vân nhi ở trên mặt ta dao động , ta theo trực giác không hề mở to mắt , làm bộ như còn đang ngủ say.
16 Ngồi trên xe ngựa hai ngày, rốt cục xa xa cũng đã thấy được thôn của ta. Trước kia về nhà thăm người thân đều là đi bằng xe hàng , lần đầu tiên ngồi chiếc xe ngựa xa hoa như vậy , ta có chút không thích ứng.
17 Ngày hôm sau lúc ta tỉnh lại , trời vẫn còn mờ mờ , vẫn chưa có sáng lắm. Ta ngủ đại khái còn chưa đến hai cái canh giờ,đầu óc choáng váng khó chịu , thẳng đến ăn xong điểm tâm mới phục hồi lại nhiều cảm giác.
18 Mưa dai dẳng đã được vài ngày , tích tí tách lịch không dứt.
Trời vẫn còn đang ảm đạm , không có mây , ánh mặt trời dù cố gắng đến mấy cũng không len lỏi vào được.
19 Ngày hôm sau, rời giường xong , ta vẫn ngồi ở trong phòng ngẩn người, nghĩ lại chuyện đêm qua Vương gia cùng Thất vương gia nói rất đúng. Vương gia biết rõ rằng ta đang tỉnh , lại không e dè nói ra bí mật, xem ra Vương gia một chút cũng không e ngại bị ta biết chân tướng.
20 Nhược Hàn lần thứ hai tới tìm ta, cũng là ba ngày sau. Vừa thấy ta, Nhược Hàn liền quyệt miệng oán giận nói: “Đại ca, thật xin lỗi , ta đáp ứng ngươi ngày hôm sau tới tìm ngươi, lại nuốt lời.