1 Thuở xưa có một nơi gọi là Bình Châu, ở đó có tòa thành Lạc Nhạn. Mười dặm ngoài thành núi non trùng trùng điệp điệp kéo dài không dứt, được gọi là núi Long Ngâm.
2 《Bình Châu chí》ghi lại rằng, vào Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám, tân nhậm đốc quân Bình Châu từng tại núi Long Ngâm tiêu diệt thổ phỉ: “Diệt hơn trăm tên cướp, thu phục toàn bộ, một lần công thành.
3 Giữa mùa hạ Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám, tân nhậm Đốc quân Bình Châu Lạc Vân Phóng dẫn quân tiêu diệt, dẹp yên Dạ Kiêu trại, chờ xử trí Thương Lang phỉ trại, chiến thắng trở về.
4 Nói đến chính sự, hắn rốt cuộc thay đổi thần sắc, con ngươi chợt lóe, thoáng chốc không còn nửa điểm vui cười nháo loạn.
Yến Khiếu xoay người lui về một cái ghế có tay vịn cao khác, cùng Lạc Vân Phóng ngồi đối diện nhau.
5 Đầu thu Đại Lương Nguyên Khải năm thứ tám, ngoài thành Bình Châu gió thu năm nay đặc biệt đến sớm. Trên núi Long Ngâm, sương dày đặc phủ kín cả một mảng rừng đìu hiu.
6 Mà bên kia, trong Đốc quân phủ cũng có người đang tỉ mỉ tính kế.
Chiếm phần lớn thư phòng là một hàng dài ô cửa sổ chạm trổ hoa văn tinh tế được bài trí trên bức tường đối diện hoa viên, ngoài cửa sổ cây phong lá đỏ, cây tùng rợp vàng, cây bách xanh tươi, ở nơi xa cuối trời, ánh tà dương như ráng chiều rực rỡ mỹ lệ.
7 Đảo mắt trăng khuyết đảo mắt trăng tròn.
Yến Khiếu chậm chạp không thấy động tĩnh. Tâm tư muốn xem náo nhiệt của dân chúng trong thành dừng lại, dần dần tản ra, dẹp đường hồi phủ.
8 《Bình Châu chí》ghi lại rằng, Đại Lương Nguyên Khải cuối thu năm thứ tám, kỵ binh Cửu Nhung từ phương bắc vượt qua ải Võ Vương, tiến vào Thanh Châu, đến trấn Tê Hà ở Linh Châu, quấy nhiễu biên cảnh Bình Châu.
9 Mùa đông năm nay, Bình Châu đại tuyết bay tán loạn.
Bên trong thành Lạc Nhạn nhà nhà đều đóng cửa kín mít, trên con phố dài không có một bóng người.
10 Lạc Vân Phóng đồng ý lên núi Long Ngâm tìm Yến Khiếu, chỉ có hai lý do, một là Yến Khiếu chết, hai là Lạc Vân Phóng điên rồi —— Trước khi Chung Việt trở về, Lạc đại công tử tôn quý cao lãnh kiêu ngạo vẫn luôn tự tin kiên định mà cho rằng như thế.
11 Gió núi lạnh thấu xương, lạc tuyết tuôn rơi, căn phòng nho nhỏ chất đầy sách cũ được hoả lò sưởi đến ấm áp như mùa xuân, hơi ấm làm người thích ý đến mức toàn thân xương cốt đều mềm nhũn.
12 Nguyên Khải năm thứ mười một, xa tại kinh thành phía nam, Hoàn Huy đế đang thầm nghĩ niên hiệu nhất định sẽ theo mình đi vào sử sách lưu danh thiên cổ.
13 Yến Khiếu khởi hành vào đúng ngày tết hoa đăng ở Linh Châu.
Theo phong tục ở Linh Châu, hàng năm vào đêm trăng tròn sau mùa thu hoạch cuối cùng, trong thành sẽ tổ chức đại lễ chúc mừng, ban đêm toàn thành nam nữ già trẻ đốt đèn dạo chơi, có thể nói là một việc trọng đại.
14 Phòng của Yến Khiếu trong Khiếu Nhiên trại vẫn như lúc trước khi Lạc Vân Phóng đến, một phòng ngăn nắp, chỉ vừa đủ đặt một bộ bàn ghế cùng một cái giường, thêm một cái hỏa lò cũng vẫn có vẻ nghèo rớt mồng tơi.
15 Sau khi Lạc Vân Phóng trở về Bình Châu không đến vài ngày là lễ trừ tịch. Trong thành Lạc Nhạn tiếng pháo đón mừng năm mới râm ran vang lên không dứt.
16 So với Đốc quân phủ băng thiên tuyết địa, trong Khiếu Nhiên trại lại náo nhiệt như ở một thế giới khác. Bãi đất trống trước phòng nghị sự, đám sơn phỉ uống đến mặt đỏ tai hồng nói chuyện trên trời dưới đất, hát vang chơi đùa quyền cước.
17 Hộ quốc công phủ tại kinh thành từ khi Yến gia bị diệt tộc đã trở nên hoang phế, hai mươi năm gió táp mưa sa, tấm biển treo trước cửa phủ sớm đã không biết đi nơi nào.
18 Sau đó bên phía Lạc gia cũng không nói gì, Hộ quốc công phủ thế lực cường thịnh, các đại thế gia nào có ai dám sờ đến mũi đao này.
Tổ phụ tự mình mang hắn tới cửa nhà người ta bồi lễ.
19 “Sau đó, lão Điền và lão Diệp để ta tiếp nhận quản sự, ta sai nhiều người lưu ý Lạc gia. ” Ánh nến chợt sáng chợt tắt, rọi lên khuôn mặt cả hai khi tỏ khi mờ, chuyện xưa phảng phất tựa như mây khói, cát bụi phủ kín tháng năm, cứ ngỡ đã sớm ố vàng tác cổ, đưa tay lau đi mới phát hiện, tất cả vẫn như xưa rõ ràng hiện ra trước mắt, giống như chỉ mới vừa hôm qua.
20 Tại khu phố phía nam kinh thành, phường Chu Tước, sâu trong hẻm Hoè Hoa có một ngôi miếu Nguyệt Lão, cũng không biết là từ năm nào tháng nào do người nào tu kiến, diện tích không lớn, thanh danh thực tốt.