1 "Cha, cha nói lại lần nữa xem!" Lăng Sương trừng mắt nhăn mày giận giữ nói.
Bị con gái yêu nhìn bằng ánh mắt đó, Lăng Tâm Liêm không tự chủ mà co rúm lại.
2 Mới tới quan ngoại, lòng Giới Nghi tràn đầy hoang mang sợ hãi vì còn lạ nước lạ cái.
Khi y vén màn cửa sổ đưa mắt nhìn xa, trông thấy những cánh đồng cỏ thơm trải tận chân trời, thi thoảng có thể bắt gặp dòng suối thấp thoáng cùng lều gỗ, có thể nhận ra đó là nơi dành cho trâu ngựa dừng chân.
3 Đến khi tới mục trường thì đã sắp chiều tà, nhưng sắc trời hôn ám kia cũng không che lấp được sự tồi tàn của phòng ốc.
Lăng lão gia còn thề thốt bảo Vân gia là bá chủ một phương, xem ra là lừa người rồi.
4 Ở trong ngôi nhà tranh vách đất, hai người đã bắt đầu phân chia công việc.
Việc trùng tu lại ngôi nhà này chẳng khiến Giới Nghi mảy may oán thán. Thấy nó từng chút từng chút càng hợp để cho người ở hơn thì y lại thêm vui vẻ.
5 Khi ánh nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu bên khung cửa, Giới Nghi tỉnh lại sau một đêm ngủ ngon, tâm tình vui vẻ, cả cơ thể khoan khoái cho một ngày mới.
6 “Đừng sợ, giờ không có việc gì nữa rồi!”
Thiên Dương thô lỗ đóng cửa lại, đi về phía giường xoay người ngồi xuống. Hắn vẫn ôm lấy thân thể đang run rẩy không ngừng vì sợ hãi của Giới Nghi.
7 "Thiên Dương, sau lâu vậy mà chàng không tới?" Lâm Xuyến thướt tha yểu điệu tới gần người nam nhân trước mắt. Chẳng hiểu cớ gì mà người đó lại đang tức giận.
8 Đem một đống mục thảo đã buộc thành bó đến nhà kho, Giới Nghi thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán. Ở mục trường của Vân Thiên Nghị mấy ngày rồi, y cũng dần thích ứng với cuộc sống thực ở nơi này, ngay cả Thiên Nghị cũng khen y có tố chất, khác hẳn với vẻ bề ngoài.
9 Thấy ngôi nhà lớn xa hoa do bốn sân hợp lại, ở giữa đình viện còn có giả sơn lưu thủy mang phong cách Giang Nam trước mắt đang tọa lạc trên vùng đồi núi nhỏ, khác hẳn với ngôi nhà tranh vách đất mà y từng ở, Giới Nghi chỉ có thể kinh ngạc mở lớn đôi mắt, cảm giác làm việc ác vây lấy y.
10 “Chúng ta đi đâu đây?”
Ngồi trên lưng ngựa, Giới Nghi đón gió, khó nhọc hỏi. Từ sau lần ngã ngựa kia, Thiên Dương lkhông cho y học cưỡi ngựa nữa. Mà hình như Thiên Dương vẫn áy náy việc đã giấu y chuyện đại trạch của Vân gia, bây giờ chỉ cần có thời gian rảnh thì liền đưa y đi xem khắp nơi.
11 “Ta nghĩ, chúng ta cũng nên nói chuyện rõ ràng!” Vân Thế Chính ngồi xuống, chỉ vào cái ghế nói, “Ngồi đi. ”
“… Vâng. ” Giới Nghi làm theo.
Trong nhất thời, không biết làm sao mở miệng, hai người ngẩn người nhìn nhau một lúc, Vân Thế Chính mới khụ vài tiếng rồi nói, “Thì, việc đó, Giới Nghi à, ngươi tới Vân gia cũng được mấy ngày rồi, chắc cũng quen rồi chứ?”
“Vâng, mọi người đối với Giới Nghi tốt lắm.