1 Viêm Hoàng năm thứ 10, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, quả thật là muôn dân hạnh phúc.
Đương kim Thánh Thượng Viêm Cứu Hoàng rất yêu Hoàng hậu đã quy tiên.
2 Lần thứ hai nhìn thấy Viêm Cứu Huy là ở trong ngự hoa viên của hoàng cung, khi đó viêm Cứu Vũ bốn tuổi, Viêm Cứu Huy sáu tuổi.
Trong trí nhớ của Viêm Cứu Vũ, Huy ca ca luôn là một người yên tĩnh, lạnh lùng.
3 “Phụ thân, phụ thân, ta phải đi ra ngoài ngoạn a. ” Viêm Cứu Vũ mười tuổi, một trước một sau lay động cánh tay Viêm Cứu Hiên.
Viêm Cứu Hiên lôi kéo tay hắn: “Hảo, phải cẩn thận, ta kêu Quý Xuân, Quý Hạ cùng ngươi đi, trước ở đây, trước trả lời phụ thân hai vấn đề có thể chứ?”
“Hảo.
4 “Vương gia, Vương gia, ” một người hầu hoảng hốt khẩn trương chạy vào tiền thính.
Viêm Cứu Hiên cũng không trách cứ hắn vô lễ, ngược lại là gấp đến độ xoay vòng vòng: “Vũ nhi vẫn là không chịu ăn chút gì sao?”
” Vâng, thiếu gia còn đang tức giận, nói.
5 Viêm giáo, Phù Vân Các tọa bên ngoài điện trên bốn ngọn núi —— Phù Hoa điện
“Thánh chủ, Nam Cung Ly cầu kiến. ”
“Cho vào. ”
“Tả hộ pháp Nam Cung Ly tham kiến thánh chủ.
6 “Hoàng huynh, gần đây trong cung thế nào?”
“Thích khách ngày càng nhiều, mỗi lần so ra càng mạnh hơn, ngươi bên kia thì sao?”
“Tất cả đều là tự sát mà chết, xem ra bọn họ đối với chủ nhân phi thường trung thành.
7 Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn run rẩy xoa xoa gương mặt tái nhợt trên giường, giờ khắc này, trong lòng thiếu niên thật sự rất đau. . . . . .
Rất đau.
8 “Những con hồ điệp này vẫn là thích vây quanh ngươi như vậy a, ” một người nam nhân ước chừng hai mươi tuổi phe phẩy chiết phiến hướng bên này đi tới, đứng ở bên cạnh thiếu niên, hắn ngạc nhiên nhìn thấy người đối diện “Ngươi tỉnh rồi?”
“Ngươi là?”
“Ta?” Nam nhân hợp lại chiết phiến: “Ta chính là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, khí phách hiên ngang, tuấn mỹ tuyệt luân, phong độ nhanh nhẹn, cao quý nho nhã, thông minh tuyệt đỉnh, trí quan thiên hạ.
9 Đứng không yên, ngồi cũng không yên, ta chưa từng có như vậy lo lắng cho một người.
Nơi này trừ mỗi lần đưa cơm sẽ do người ngoài đưa tới, lại không có người tới lui, Phượng là như thế nào trải qua đây? Sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?
Ta hảo nghĩ muốn cùng ngươi, vĩnh viễn cùng ngươi cùng một chỗ, nhưng.
10 Thiếu niên mở to mắt, mê mang ngồi dậy, nhưng cảm thấy hạ thân đau đớn, nháy mắt kéo suy nghĩ của hắn trở về, một chút tỉnh táo lại.
Ngày hôm qua. .
11 Hỗn đản này! Như thế nào có thể nói Phượng như vậy! Viêm Cứu Huy vừa muốn động thủ, “Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, hắn dừng lại cước bộ.
Hai má nóng rát đau đớn, đau đến tận tâm, Viêm Cứu Viên hai mắt phun hỏa chờ cái kia lam mau ửng đỏ như lửa của thiếu niên.
12 Đi rồi, Vũ. . . . . . rời đi rồi. . . . . .
. . . . . . Bọn họ. . . . . . Sẽ không gặp lại. . . . . .
Ngươi có viêm giáo của ngươi, ta có đế vị của ta.
13 Ba năm sau ——
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Trẫm 10 ngày sau, thú nhi tử Hiên Nhật Vương gia, đồng thời lập làm hậu, cử hành trên cả nước.
14 Phía sau là mấy nam nhân y phục màu sắc khác nhau, cùng một cô nương toàn thân y phục vàng nhạt đang mỉm cười.
Ngày hôm nay, là một ngày Viêm quốc náo nhiệt nhất, hoàng tử các quốc gia nhận được thiệp mời đều xa giá tới hoàng cung, trên đường người qua lại rất thưa thớt, người qua lại so với xe ngựa còn nhanh hơn.
15 『 Huy vũ tuyệt thế, trăm năm sau, thậm chí ngàn năm sâu, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, đời đời kiếp kiếp một đôi nhân ——. 』
Trong hoàng cung một màu đỏ thẫm bao phủ, đóa hoa cũng vì thế mà đặc biệt hồng, tiếng nhạc tấu lên vang dội, báo hiệu giờ lành đã đến ——
Bên ngoài thiên đàn hoàng thân quốc thích quan thần cùng các nước đều an tọa yên vị, bên cạnh còn có mấy người viêm giáo, ngẫu nhiên bọn họ sẽ châu đầu ghé tai thì thầm tán gẫu chút gì đó.