1 Gió nam ngày hè ấm áp đang thổi về, những cơn gió xuân ôn nhu đang dần tiêu thất, mọi người đều cảm nhận được mùa hè sắp về.
Trừ bỏ báo hiệu từ thiên nhiên khiến mọi người cảm nhận mùa hè đang về, còn có một phương thức khác để mọi người biết rằng mùa hè đang đến.
2 ” Sở ca ca! ”
Một giọng nữ từ xa truyền tới,chỉ thấy hắn hơi nhíu mày,nhìn như đang suy nghĩ một việc gì đó rất khó khăn mà đau đầu. Ai, hắn không muốn rước đến phiền phức linh tinh gì đâu a? Dù nghĩ vậy nhưng Sở Nghễ vẫn tự giác xoay người phía người đang đi tới.
3 “A Phi!” Ngay lúc Tông Chính Đình Tư mang Ngôn Trọng Phi đi, Ngôn Vũ Hiên bởi vì không chịu nổi được kích thích mà bừng tỉnh từ trong mộng.
Vừa tỉnh dậy đầu hắn đẫm mồ hôi, tựa như trải qua một hồi kiếp nạn lớn, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
4 Vào đêm, từ bức tranh sáng sớm với bao tiếng động lớn nhỏ ồn ào đã sớm quy về yên tĩnh, cả bầu trời đêm phủ một màu xanh đậm, kéo dài phạm vi thế lực của nó.
5 “Sở ca ca!” Không thích hợp, thật sự không thích hợp! Phượng Điệp Vũ nháy một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, trong mắt hiện ra mờ mờ hơi nước không ngừng phóng ở trên mặt Sở Nghệ đang ngẩn người.
6 “Ngươi, ngươi không cần phải nói xin lỗi với ta. ” Ngôn Vũ Hiên thái độ bá đạo có dấu hiệu xẹp xuống, Sở Nghệ thình lình nói lời xin lỗi, trừ bỏ khiến hắn giật mình ra, càng làm hắn muốn làm không rõ một chuyện — tại sao Sở Nghệ muốn ôm hắn xin lỗi?
“Phụt — “
Càng khiến Ngôn Vũ Hiên mơ hồ là thái độ khác lạ của Sở Nghệ, ngay lúc này trong thời khắc tràn ngập tình cảm cảm động, hắn thế nhưng lại bật cười!
“Thật có lỗi.
7 “Ngươi thần kinh có vấn đề hử?” Mới nói ra những lời điên cuồng này?
“Ta có thể hôn ngươi không?” Biểu tình Sở Nghệ còn rất nghiêm túc khuôn mặt tuấn tú cũng đang dần dần tiến sát lại, làm cho Ngôn Vũ Hiên đột nhiên có một loại cảm giác đầu óc choáng váng.
8 Buổi trưa ngày hôm sau, Ngôn Vũ Hiên rốt cục thoát khỏi trạng thái mê man, nhưng lại bị Sở Nghệ mạnh mẽ bắt nhận hoan ái hai ngày một đêm không ngủ không nghỉ, hắn thủy chung không thể xuống giường đi lại.
9 “Tại sao ngươi phải ngủ ở trong này?” Chẳng lẽ Sở Nghệ không thể thông cảm hắn là bệnh nhân, học theo Khổng Dung nhường lê… Không, là nhường giường sao?
“Bởi vì nơi này là ngủ phòng của ta nha!” Cũng không thể muốn hắn nằm tại góc tường hoặc trên hành lang đi!
“Nhưng ta là bệnh nhân nha!” Đáng giận, không nghĩ tới lời nói của Mục đại phu lại chuẩn xác như vậy, thật sự là một kẻ không hơn không kém con quạ đen.
10 Cánh hoa nhẹ bay bay, trong không khí phiêu tán một mùi hương đàn mộc nồng đậm, mà hòa cùng mùi đàn hương kia, là từng tiếng nhạc chưa từng gián đoạn, tựa như tiếng nhạc chỉ có ở trên thiên đình.
11 Từ khi Ngôn Vũ Hiên tỉnh lại, Sở Nghệ liền càng không ngừng ở trước cửa đi tới đi lui.
Đám người Ngôn Trọng Phi, Phượng Vân Ẩn đều đã được gặp Ngôn Vũ Hiên, ngay cả Tông Chính Đình Tư người chẳng có tý quan hệ nào cũng thuận lợi gặp được Ngôn Vũ Hiên, mà hắn nhưng lại không được phép đi vào xem!
Tại sao Vũ Hiên chỉ không cho độc mình hắn không được vào gặp y?
“Đừng đi đi lại lại nữa, ánh mắt của muội sắp theo không kịp bước chân của ca rồi.
12 Cả một đêm trời đổ mưa phùn rốt cục ánh rạng đông cũng xuất hiện nơi cuối chân trời, trên mái hiên có đàn chim bị nước mưa làm ướt sũng cánh, vỗ vỗ cánh tụ tập thành đàn hót líu lo.