1 CHƯƠNG 1
Đây quả là một cái thư viện to lớn như trong lời nói, phía bên trong quả thật rất yên tĩnh, cùng với thế giới ồn ào như chiến trường phía bên ngoài như hai thế giới cách biệt, bên trong chỉ nghe được âm thanh xoạt xoạt của việc lật sách.
2 CHƯƠNG 2
Trường đại học, tại cổng ra vào.
Không đếm xỉa gìđến ánh mắt của những người xung quanh, đối với việc bản thân mình một thân đồng phục của trường khác xông vào sân trường đại học lớn như vậy cũng chẳng thể tạo nên một cái sự kiện gì lớn lao, nói thật ta cũng không có nhiều suy nghĩ lắm, ta vào trong này bất quá cũng chỉ vì muốn giáo huấn một tên hỗn đản nào đó mà thôi.
3 CHƯƠNG 3
khó có được một buổi cuối tuần, nghĩđếnviệc đã hơn một tháng nay chưa có trở về nhà, nếu còn không trở về không khéo mẹ sẽ luôn miệng niệm đến tai ta cũng đau luôn mất, cho nên ta quyết định tuần này liền về nhà hưởng thụ không khí gia đình ấm áp.
4 CHƯƠNG 4
Sáng sớm hôm sau, khó cóđược một buổi sáng được ngủđến 10 giờ, thẳng đến khi bụng đói đến không chịu được, mới miễn cưỡng bò xuống giường, rửa mặt qua loa, rồi mặc đại bộđồ chuẩn bịđi tìm đồăn.
5 CHƯƠNG 5
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng ta đã thức dậy, lưu lại cho mẹ một tờ giấy, nói là bạn cùng phòng giữa trưa tổ chức liên hoan, vội vàng thu thập một ít đồđạc rồi thay quần áo, lại lên đường trở lại trường.
6 CHƯƠNG 6
Thời gian cùng nhau ôn chuyện quá khứ cứ như vậy trôi qua, ăn cũng ăn no bụng, uống cũng uống được quá nhiều. Nguyên một đám trong tình trạng ngã trái ngã phải mà bước ra khỏi cửa chính khách sạn.
7 CHƯƠNG 7
Xem ra mẹđãđi làm rồi, trong phòng thực im lặng.
Ta nhàm chán mở ti vi, cầm điều khiển chuyển hết từ kênh này sang kênh khác, rất nhanh lại tắt đi hình ảnh, ta nhìn ti vi cứ như cưỡi ngựa xem hoa.
8 CHƯƠNG 8
Vềđến nhà, mẹ nhìn quần áo do Quân Dật chọn, khen không ngớt miệng, cứ nói hắn thật tinh mắt, rất biết cách lựa chọn.
Khi thấy ta không nói lời nào mà ngồi yên tại trên ghế sa lon, mẹđẩy đẩy Quân Dật, kỳ quái mà hỏi: “Tiểu Kiệt làm sao vậy, hôm nay mua quần áo có chuyện đã kích gì sao?”
Đúng vậy, chịu đã kích.
9 CHƯƠNG 9
Ba ngày trời mưa liên tục, không khí cũng trở nên âm u. Cũng không biết trời mưa bên ngoài đã nhỏ dần đi từ lúc nào, chỉ còn rơi vài giọt thưa thớt, nhưng vẫn làm cho người ta khi nhìn thấy vẫn có cảm giác không tốt.
10 CHƯƠNG 10
Bất đồng với sảnh trò chơi ầm ĩ, lúc này trong phòng bi-a yên tĩnh đến lạ thường, ngẫu nhiên chỉ có vài âm thanh của những quả bóng lăn đụng vào nhau.
11 CHƯƠNG 11
Trên đường về nhà, ta còn không thể tin nổi những chuyện phát sinh vừa rồi.
Mấy ngày trước ta thiếu chút nữa đã bị một tên con trai cưỡng gian, hôm nay lại được một người con gái tỏ tình, cái này, con mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là làm sao?
Hơn nữa khi nghĩđến những chuyện phát sinh vừa rồi, ta thật muốn đem đầu mình xé ra làm hai mảnh, để xem rốt cuộc bên trong chứa cái dạng gì.
12 CHƯƠNG 12
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo từ bàn chân lan lên khắp toàn thân, không đợi ta làm ra phản ứng gì, Quân Dật chợt vươn một tay đem ta kéo đến trước mặt hắn, xoay người cản trở ta.
13 CHƯƠNG 13
“Ưm…”. Chậm rãi mở ra hai mắt, thanh âm dường như cũng không thể phát ra, yết hầu khô khốc, làm cho ta có cảm giác như mình bị thương rất nặng.
14 CHƯƠNG 14
Thân thể cũng đã mệt mỏi đến cực hạn, không qua bao lâu ta lại chìm vào giấc ngủ.
Chờđến lúc ta tỉnh, lại phát hiện bản thân mình đã nằm trong bệnh viện.
15 CHƯƠNG 15
Đem nước tạt vào trong mặt, muốn dùng hơi lạnh của nước làm cho những bực bội, lộn xộn trong lòng tiêu tán hết, cũng trong giây phút vừa ngẩng đầu lên thìđã nhìn thấy thân ảnh của một người vốn không nên xuất hiện ởđây.
16 CHƯƠNG 16
Ta nhìn Trầm Tiểu Doanh đi vào bên trong, khi bóng dáng không còn nhìn thấy nữa ta mới xoay người lại, chậm rãi màđi trở về.
Khi ta vềđến nhà, vừa mở ra cửa phòng ngủ, thìđã nhìn thấy Quân Dật lười biếng nhàn nhã nằm trên giường mà xem tv.
17 CHƯƠNG 17
Lo lắng về nhà sớm sẽ bị mẹ cằn nhằn, vì vậy ta đi dạo trên đường một lát.
Bởi vì chúng ta đang là quan hệ tình nhân.
Ngày hôm nay trên đường so với trước đây càng thêm náo nhiệt, ánh mắt nhìn ra phía xa đều thấy hoa hồng bày bán khắp nơi, mà ngay cả không khí cũng đều tràn đầy lãng mạng cùng ấm áp.
18 CHƯƠNG 18
Ta mở mắt ra, nhìn đến trần nhà màu trắng phía trên đỉnh đầu.
Vừa rồi, ta dường như…… Mơ tới chuyện của ta cùng Quân Dật khi còn bé.
Chuyện đã trải qua một thời gian dài như vậy, cơ hồđã bị ta cho vào quên lãng.
19 CHƯƠNG 19
Sau lễ tình nhân thì không còn mấy ngày nữa làđến ngày tối trọng yếu nhất của người Trung Quốc- chính là ngày trừ tịch.
Hôm nay là đêm 30, trên đường phố trong tiểu khu, ởđâu cũng đều tràn đầy không khí vui vẻ cùng lời chúc mừng.
20 CHƯƠNG 20-21
Sau khi cơm nước xong, tất cả mọi người đều chuẩn bịđi ra ngoài đốt pháo hoa.
Năm nay, cha mua cái pháo hoa thật lớn, chừng vài tấc mà lớn gần bằng cái TV vậy.