1 Khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là Thụy Điển.
Khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là Thụy Điển. Xuyên qua phiến kính trong suốt của căn hộ cao cấp với tấm rèm trắng thêu hoa phấp phới, Thụy Điển cuộn lại trong mắt tôi bằng hình ảnh trầm tĩnh đến kì lạ.
2 Tình yêu cũng không phải vấn đề trước sau, tôi đến trước Thụy Thiên, nhưng Thụy Điển yêu hắn. Cũng như Thụy Điển cũng đến với tôi trước nhưng tôi vẫn cứ yêu Thụy Thiên.
3 Được Thụy Thiên yêu đương vuốt ve chính là một loại tra tấn không ai chịu được, có nói rồi sẽ bất giác trầm mê. Tôi có thể thoát ra, nhưng Thụy Điển thì không như vậy.
4 Thụy Thiên không biết, nhưng tôi biết, Thụy Điển sắp điên lên rồi.
Thụy Thiên thường đến nhà đưa đón tôi, Thụy Điển cũng không lộ ra biểu tình gì. Thậm chí lúc Thụy Thiên hôn tôi trước mặt anh, Thụy Điển vẫn là im lặng.
5 Thụy Thiên lấy hết tất cả của anh rồi, cả trái tim lẫn thân thể này đều là của anh ta. Anh chỉ muốn đánh cắp của anh ta một chút dịu dàng thôi.
Theo ý kiến của Thụy Thiên, Thụy Điển nghỉ việc, chuyển đến công ty anh ta làm.
6 “Tình yêu của anh thật tàn nhẫn,” tôi nói, “may mà người anh yêu không phải là em. ”
Cuối cùng, Thụy Điển vẫn là đợi không được.
Thụy Thiên không yêu anh, không cách nào yêu anh được.
7 Chẳng biết nên vui hay nên buồn, cũng chẳng biết là do Thụy Thiên quá chân thành hay Thụy Điển đã quá trầm mê vào ái tình của người đàn ông kia nữa.
Thì ra, tình yêu của tôi với Thụy Thiên vẫn còn mạnh mẽ như vậy.
8 Thụy Thiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói, “Anh yêu Thụy Điển, yêu vô cùng. ”
Sau đó, Thụy Thiên nhắn cho tôi một tin, “Đừng làm Thụy Điển đau lòng nữa.
9 Hắn nói, “Thụy Điển, em biết không, anh sắp chết rồi. ”
Quả thật lúc ấy, tôi mong muốn tình yêu này của Thụy Điển không có điểm dừng. Giá như nó cứ chạy mãi, chạy mãi, thật lâu và thật xa, đến một nơi mà không ai có thể chạm vào.
10 Em vẫn luôn đợi anh ở nhà.
Cuối cùng, mùa đông năm đó, Thụy Thiên chết.
Những tâm tình trong cơn say của buổi chiều mùa hạ nào đó không phải chỉ là lời thì thầm của người điên, và Thụy Thiên đã rời bỏ chúng tôi trong một ngày mùa đông đầy nắng.
11 Thụy Điển ừ một tiếng, trước khi tôi kịp bấm nút kết thúc cuộc gọi, anh nói, “Thụy Điển, em đùa anh phải không?”
Xác Thụy Thiên tôi đem thiêu thành tro, một ít cất giữ trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ bên người, phần còn lại đem vào từ đường của nhà thờ nơi ngoại ô thành phố.
12 Thụy Điển, em đừng khóc.
Có một loại rối loạn tâm lí, gọi là rối loạn hoang tưởng trường diễn. Người mắc bệnh này thường hoang tưởng mình bị hại, luôn nghĩ rằng có người lường gạt, vu khống, quấy rối, hay cản trở mình.
13 Thụy Điển nằm lấy tay Thụy Thiên, quay về phía tôi vẫy vẫy, anh nói, anh rất yêu thương em.
Thụy Điển ở lại bệnh viện điều trị một tháng, tôi cũng một tháng không gặp lại anh.