1 CHƯƠNG 1
Thật ra thì Nguyên Tiếu Ngôn cũng ko muốn chết cho lắm nha. Hắn có thể nói với ngũ hoàng thúc như vầy nè. Nói là hắn ko muốn làm hoàng đế, rồi đem cái chức danh đó tặng ko cho ổng làm luôn.
2 CHƯƠNG 2
“Không kỳ kèo gì hết. Tất cả vì an toàn của ngươi. Ta và ngươi phải ngủ trên cùng 1 cái giường. Cứ vậy đi, giờ ngươi ra ngoài, ta còn phải phê duyệt tấu chương.
3 CHƯƠNG 3
Bất quá những lời này làm cho mặt của Nguyên Ân còn đen hơn cả than. Y thật khó chịu hỏi: “Ta ngày nào cũng tắm cả, sao trên người lại có mùi khó ngửi được? Ta vì an toàn của ngươi mới ở lại đây mà bảo vệ.
4 CHƯƠNG 4
Nhìn hắn hai mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi, Nguyên Ân như sắp bật ra là bất kể hắn mang thân phận gì thì y cũng sẽ đều giúp hắn cả. Nghĩ là 1 chuyện, nhưng nói lại là chuyện khác.
5 CHƯƠNG 5
“Hoàng thúc người xem nè. Xem nha, trên tay ta ko có gì hết phải ko?”
Nguyên Tiếu Ngôn giơ hai tay trống trơn dưới ống tay áo ra hướng về phía hoàng thúc như triển lãm.
6 CHƯƠNG 6
Qua 1 lúc, Nguyên Ân liền phát hiện Nguyên Tiếu Ngôn đang lăn tới lăn lui, ko phải là nháo loạn. Mà hình như là…. Đang ngứa?!
“Sao thế?”
“Giữa lưng ta ngứa quá, nhưng tay ko với tới.
7 CHƯƠNG 7
Nguyên Ân vốn chỉ muốn thử xem Nguyên Tiếu Ngôn nhìn mình làm mấy chuyện này thì sẽ có suy nghĩ gì. Nhưng khi thấy hắn hoàn toàn ko có lấy chút hờn giận nào ngược lại trên mặt còn tràn ngập tò mò thì ko còn lòng dạ nào nữa, liền phất tay cho nam hài kia lui xuống, rồi tùy tiện cầm lấy xiêm y quàng lại lên người.
8 CHƯƠNG 8
Nguyên Ân cười cười, nhìn hắn nhưng chẳng nói năng gì cả. Sau 1 lúc lâu mới mở miệng: “… Tên đó áh, là Vân Châu vương Nguyên Thao tặng cho ta là nam sủng.
9 CHƯƠNG 9
“Hả?!”
Lần này đến lượt Nguyên Tiếu Ngôn sửng sốt.
Lời của Nguyên Ân làm hắn chấn động dữ dội?!
“Hứ! ta đây không làm. Ta là thiên tử, tự nhiên biến thành nam sủng của thúc hà, ko thèm!”
Nói từ chiều đến giờ đều đã rõ tất tần tật rồi.
10 CHƯƠNG 10
Nguyên Ân cắn nhẹ 1 cái rồi buông ra, thì thầm: “Nhắm mắt lại đi”
Cứ mở to mắt mà nhìn mãi như thế sẽ phá hỏng ko khí mất.
Thật ra Nguyên Tiếu Ngôn nhìn Nguyên Ân thân thân hắn, cũng chẳng thấy tự nhiên gì cả.
11 CHƯƠNG 11
Nam nhân và nam nhân cùng làm chuyện đó, khó khăn nhất chính là thời điểm tiến vào. Nếu lúc vừa bắt đầu mà ko thích ứng được, sẽ rất đau. Đương nhiên, Nguyên Ân để Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy thoải mái nhất có thể.
12 CHƯƠNG 12
Hơi đảo mắt, Nguyên Ân hỏi: “Tiếu Ngôn đang viết gì đó?”
“…. . Ờh thì, chỉ tổng kết lại những gì vừa học được tối qua thôi hà. ” Lúc nói những lời này, mặt Nguyên Tiếu Ngôn lại tiếp tục đỏ lên.
13 CHƯƠNG 13
“Không được, hắn đã chỉ mặt đặt tên, muốn gặp mình ngươi thôi. Hoàng thúc ko thể thay thế được đâu. Lỡ như đến lúc đó bị hắn nhổ ra 1 câu: ‘Ta muốn gặp Hoàng Thượng, ngươi là Hoàng Thượng àh.
14 CHƯƠNG 14
“Nguyên Sâm đáng ghét lắm nha. Hôm nay nó cố ý nói với ta cái gì mà hoàng đế nước Thái Bình ngu ngốc chứ, còn bảo chúng ta hãy nhân cơ hội này mà cướp lấy Ung Châu của Thái Bình, Hừ!”
“Vậy ngươi trả lời thế nào?”
Nguyên Ân dừng bàn tay đang xoa xoa trên người hắn lại ── Vì được y sờ rất dễ chịu, nên giờ đây, hành động đó đã biến thành bài kiểm tra hằng ngày của Nguyên Ân đối với Nguyên Tiếu Ngôn trước khi đi ngủ.
15 CHƯƠNG 15
Dù da mặt của Nguyên Ân có dày cỡ nào, thì trước nhiệt tình của Nguyên Tiếu Ngôn cũng phải mềm đi đôi chút. Rõ ràng là y ăn sạch hắn mà. Đã thế, còn vạn phần cảm tạ.
16 CHƯƠNG 16
“Ân! Chăn!”
Lúc này, cảm xúc của Nguyên Tiếu Ngôn đã bình ổn rất nhiều. Nghe hoàng thúc nghi hoặc hỏi đến chăn, thì mới cười hì hì khoát áo ngủ bằng gấm vào.
17 CHƯƠNG 17
Tâm tình vừa khá hơn 1 chút thì mây đen lại cuồn cuộn kéo đến. Nguyên Ân mặt ko chút thay đổi vừa uống trà vừa nói: “Rồi các đại thần sẽ phát hiện.
18 CHƯƠNG 18
“Biết ngươi không thích thiếu niên xấu xí, nên thúc tìm đến đây 1 người tạm được. Tuy là ko vừa mắt ngươi lắm, nhưng làn da cũng không tồi đi.
19 CHƯƠNG 19
Nói cho đúng thì Nguyên Ân đang bị Nguyên Tiếu Ngôn ôm rất chặt. Y thấy hắn cười thật tinh ranh thì có chút ko cầm lòng được. Nhưng nghĩ đến chiến lược của mình, muốn cho Nguyên Tiếu Ngôn hiểu được quan hệ thực sự của bọn họ, sau này đừng bao giờ xảy ra chuyện giống như hôm qua nữa.
20 CHƯƠNG 20
“Hoàng thúc, hoàng thúc, hoàng thúc, hoàng thúc, ta muốn ta và người! Ta nhớ người!…. . ”
Bữa tối ngày hôm sau, nhìn vào chiếc giường rộng lớn nhưng trống rỗng, lòng lại nghĩ thầm, cô đơn thật khó ngủ quá mà.