41 CHƯƠNG 41
Nhưng lần này ko giống như thường lệ, bởi Nguyên Tiếu Ngôn cũng muốn theo y, cùng nhau tuần tra.
Thì lúc trước cũng có đứng xa xa mà nhìn, nhưng lần này Nguyên Tiếu Ngôn lại cứ nhất quyết đòi phải sát một bên.
42 CHƯƠNG 42
Về lại kinh thành là chuyện của 2 ngày sau.
Đi được 1 lúc thì hai người bắt đầu hoan ái kịch liệt thật lâu.
Giờ đây chuyện của Vân Châu vương đã được xử lý thỏa đáng, bọn ám sát Nguyên Tiếu Ngôn lúc trước cũng bị bắt hết cả.
43 CHƯƠNG 43
Tối hôm sau.
Một gương lễ vật bỗng xuất hiện trước mặt Nguyên Tiếu Ngôn. Bất quá hắn vẫn cứ ngơ ngẫn ko màng nhìn ngó đến nó.
Nguyên Ân nhìn nhìn, cảm thấy Nguyên Tiếu Ngôn hãy còn đang bực mình.
44 CHƯƠNG 44
Thân thể của Nguyên Tiếu Ngôn bị Nguyên Ân làm cho lâng lâng, một chút sức lực cũng ko có. Dục vọng tích lũy càng lúc càng nồng đậm, cảm giác như sắp ào ạt phun ra vậy.
45 CHƯƠNG 45
Thì ra ngày trước đó, vì biết sắp được đi học nên hưng phấn quá độ…. , đến tối chẳng ngủ nghê được gì cả. Thêm vào đó lão sư giảng bài chẳng thú vị chút nào.
46 CHƯƠNG 46
Cửa nhỏ quả nhiên ko có ai cả. Bất quá vẫn có thị vệ tuần tra. Nguyên Ân lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng thân thủ đã nhanh nhẹn. Nghe được tiếng của thị vệ đang đến liền nhẹ nhàng ôm Nguyên Tiếu Ngôn vào lòng, trốn sau gốc cổ thụ.
47 CHƯƠNG 47
Mùa xuân năm ấy, y chẳng biết tại sao lại bị cảm lạnh. Vì có luyện võ công, nên đã rất nhiều năm rồi chẳng thấy bệnh hoạn tình gì cả. Không ngờ lần này lại bất ngờ kéo đến, còn nặng hơn bình thường mới tệ.
48 CHƯƠNG 48
Nhưng chuyện cũng không được tốt đẹp như thế mãi.
Sau này, Nguyên Ân thường xuyên ra vào hậu cung làm quan hệ của hai người càng lúc càng lãnh đạm.
49 CHƯƠNG 49
“Để bọn họ phát hiện thì có gì không được sao? Biết ta với thúc thân mật chẳng phải càng khiến họ vui vẽ hơn sao? Này là chứng minh cho quan hệ của chúng ta rất tốt, không có tranh đấu gì hết nha.
50 CHƯƠNG 50
“A? Những 10 năm! Thật dài quá đi mà. ”
Tự định ra thời gian “10 năm sau” làm đích đến, nhưng vẫn làm người nào đấy không hài lòng. Hai hàng lông mày cứ dính vào nhau mãi.