1 Lăng Ngạo đi ra từ phòng phẫu thuật, lúc này mới dám thở nhẹ một hơi, phẫu thuật suốt mười tiếng đồng hồ, khiến tinh thần y khẩn trương cao độ, phẫu thuật kết thúc, thần kinh căng chặt của y cũng được buông lỏng, cả người cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
2 Hiên Viên Cẩm nhướng mày, vốn cho là Tô Tử Trúc chịu không nổi giày vò nên cuối cùng chịu thần phục, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng. Phất tay, nô tì hạ nhân trong phòng toàn bộ đều lui ra.
3 Lăng Ngạo cả đời cũng chưa từng chịu tội như vậy, thân thể như bị ném vào liệt hỏa thiêu đốt, mỗi một tế bào trên người đều đang gào thét__ nóng!
Khó chịu quá! Có người đang tách môi y, đổ vào miệng y thứ gì rất đắng.
4 Lăng Ngạo còn chưa tỉnh ngủ, đã bị tiếng ồn ào đánh thức. Vốn y không muốn nghe nội dung người ta cãi vã, nhưng mà hai chữ ‘binh phù’ lại dẫn lên hứng thú của y.
5 Trong một thoáng, Lăng Ngạo có chút hốt hoảng. Trong lòng dường như có âm thanh đang nói: Lưu lại đây, ở lại bên cạnh hắn, một mình hắn rất tịch mịch.
6 Hiên Viên Cẩm vừa ra ngoài, y liền ngồi không yên, tuy thân thể vẫn không thoải mái, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện tìm đồ riêng của y. Gian phòng này rất ưu nhã, không biết có cơ quan ám môn gì hay không.
7 Một quyển cũng xem không hiểu, sơ hở của y cũng từng chút một lộ ra. “Sau này đừng tìm nữa, ta không xem nữa. Những thứ này cũng phong hết lại đi, đừng lấy ra nữa.
8 Lăng Ngạo mắng chửi ầm ĩ trong lòng, tổ tông mười tám đời cũng đều bị lôi ra. Người đó lại không có chút động tĩnh, hiển nhiên đang đợi nhân vật có thân phận còn cao hơn hắn.
9 Lăng Ngạo lại lần nữa cảm thấy kinh dị, tam vương gia trước mặt y dịu dàng như vậy, nhưng khi vào tới vương gia phủ, hắn lập tức biến thân. Khí tức xung quanh tản phát ra hết sức kinh người, căn bản chính là khí thế đế vương trời sinh.
10 Tam vương gia là người rất bận rộn, vậy mà lại dùng hơn nửa ngày để đưa y đi dạo phiên chợ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của vương gia thế nhưng còn cao hứng hơn kẻ ra ngoài thăm dò địa hình như y.
11 Lăng Ngạo không tiếp tục đùn đẩy, lần này y thật sự lựa chọn những thứ đó, chỉ là đảo mắt nhìn qua, thứ nào thích thì nhìn thêm vài lần, tam vương gia lập tức sẽ lấy nó ra đặt sang một bên.
12 Theo lý mà nói, mẹ của Tô Tử Trúc nên sống cùng với cha của Tô Tử Trúc. Vậy sao lại chạy tới tam vương phủ này? Sau đó còn ngụ trong nội viện nơi ở của gia quyến trong vương phủ.
13 Nhưng mà ngươi sắp mưu phản a, ta sao dám ở lại chỗ của ngươi nữa. Ngươi đừng nói với ta mấy lời kỳ quái nữa, ta phải bảo vệ mạng nhỏ, sẽ không bị kim tiền và mĩ sắc dụ hoặc đâu.
14 Dửng dưng hồi đáp: “Chẳng qua là nghĩ tới chút chuyện vui vẻ mà thôi, có cái gì đáng để cao hứng chứ?
“Tử Trúc, sư phụ của ngươi đang tới đây, đợi hắn vừa tới sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, sau khi ngươi hồi phục võ công rồi thì muốn làm gì?” Tam vương gia quan tâm hỏi, Lăng Ngạo lại không cho là thế nói: “Đi tiêu dao thôi, tăng thêm kinh nghiệm nhân sinh.
15 “Tử Trúc, ngươi nói cho bổn vương biết đi, làm sao mới có thể lưu ngươi lại?” Người đó hắn vĩnh viễn cũng lưu không được, lẽ nào ngay cả hài tử này hắn cũng phải mất đi sao? Tam vương gia không muốn lại thể hội một lần đánh mất, hắn không muốn bên cạnh mình ngay cả một người để tưởng niệm cũng không có.
16 Lăng Ngạo một mình lải nhải nằm trong xe ngựa, xe lúc run lúc lắc, có cảm giác khá giống giường nằm của xe lửa, chỉ là giường nằm của xe lửa ổn định hơn xe ngựa rất nhiều.
17 Hai mắt Hiên Viên Cẩm đỏ rực ngậm nước trừng y, Lăng Ngạo nuốt lời phía sau lại, gia hỏa này nghĩ lại chắc cũng không sống tốt. Vừa vươn tay ra muốn ôm hắn an ủi một chút, gia hỏa đó lại hung ác nhào lên.
18 “Tử Trúc, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Dưới cằm bị đau, nam nhân bên cạnh tức giận rồi, vì y không chịu để tâm. Nam nhân thở phì phò đang tức giận, Lăng Ngạo cảm giác được, hắn sắp đánh y sao?
“Ta mệt, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi không.
19 Hiên Viên Cẩm nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng Lăng Ngạo, sau khi thỏa mãn thở ra, nhẹ giọng hỏi: “Tử Trúc, tại sao ngươi tính tình đại biến thành thế này? Ngươi giống như một mê võng vây lấy ta.
20 Khi Lăng Ngạo trầm mặc, mục quang thanh lãnh, Hiên Viên Cẩm nói gì với y, y cũng chỉ nhíu mày, nửa khép nửa mở nhìn hắn một cái. Lúc này y và Tô Tử Trúc đã mất thần sắc giống hệt nhau, Hiên Viên Cẩm mấy ngày đầu còn có thể nhịn được, thời gian lâu dài, hắn cảm thấy người này tử khí nặng nề.