1 10 năm sau trận chiến cuối cùng, St Mungo, trên chiếc giường trắng, những anh hùng của cuộc chiến tranh cùng đứng quanh một chỗ, bi thương mà nhìn về phía vị cứu thế chủ yếu ớt ở trên giường – Harry Potter, trong trận chiến cuối đó, bị ma lực cuối cùng của hắc ma vương công kích dẫn đến tổn thương, khiến Harry trong 10 năm này, không thể khống chế, ma lực trong cơ thể cạn kiệt, sau đó, thân thể dần dần phân rã, người thanh niên 27 tuổi lại nhìn giống như một lão nhân tuổi xế chiều.
2 Tất cả tinh thần đều tập trung trên người mà mình đang ôm trong tay, Harry thậm chí không nghĩ đến vì sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện tại Hogwarts năm 1991, cùng với hoài nghi tính hiện thực của tất cả điều này, lại được nhìn thấy người nam nhân mình tâm tâm niệm niệm 10 năm đã khiến một người đã biến thành linh hồn – cậu sụp đổ, cậu chỉ mỉm cười, nhìn người nam nhân đang bị ôm trong lòng, tham lam, không muốn chớp mắt dù một cái.
3 Oh Nhẫn nại cái dạ dày có thể co giật bất cứ lúc nào, Snape cố gắng tập trung vào bữa sáng trên bàn, phớt lờ đi thủ phạm khiến hắn căng thẳng quá độ mà gây ra tình trạng sức khỏe như bây giờ, mấy linh hồn đang lơ lửng cách hắn không xa, ‘nhiệt tình’ nói chuyện phiếm, chết tiệt thật! Tại sao, ‘nó’có thể nói chuyện cùng linh hồn ở Hogwarts, nhưng tất cả người ở nơi này lại đều không nghe được nó đang nói gì!
Miễn cưỡng nhét đầy bụng, Snape nhìn về phía những hoc sinh trên hàng ghế dài đang tập trung tầm mắt lên người mình, chau mày, ánh mắt sắc nhọn, thỏa mãn nhìn thấy những đứa trẻ hiếu kỳ từng đứa một căng thẳng, sợ hãi mà cúi đầu xuống, sau đó nghe thấy thanh âm có chút mất kiên nhẫn của Dumbledore:“Severus, 1 lúc nữa đến văn phòng của tôi!”
Mím môi, hi vọng cụ có thể tìm ra cách gì đó, Snape cố gắng duy trì thanh âm vốn có của mình:“Albus, bây giờ!”
Ngây người một lúc, cụ nhìn về phía mấy kẻ “phi nhân” đang nhiệt tình nói chuyện ở chỗ cách Snape không xa, đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười:“Được thôi, Severus, thảy thảy kẹo, oh, loại kẹo hoa quả này thật thần kỳ”
Hừ mũi, Snape không tiếp tục để ý đến những ánh mắt đang làm hắn khó chịu, bước nhanh rời đi, mục tiêu——văn phòng hiệu trưởng.
4 Có chút thú vị, Harry nhìn cứu thể chủ sắc mặt bỏ bừng, tràn đầy vẻ không cam lòng và ủy khuất, ha ha, cậu đương nhiên nhớ, ân, mấy cái vấn đề đó,sau đó lại nhìn người nam nhân đang đứng trên bục giảng khóe miệng nhè nhẹ nhếch lên, ân, lúc đó cậu không hề để ý đến, được rồi, cậu nghĩ, không hề có ai chú ý đến, người nam nhân này sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện.
5 Huýt sáo, trong chớp mắt đã đáp sự bối rối trong đầu sang một bên, Harry nhìn gian phòng vệ sinh nữ lộn xộn, woa oh, lúc đó, tại sao lúc đó cậu lại không nhận thấy điều này ngoạn mục đến như thế nào, được rồi….
6 Bước vào đại sảnh, như trong dự liệu, cảm nhận ánh nhìn khắp bốn phía đều dồn lên người mình, mang theo sự hiếu kỳ, hưng phấn cùng với các loại hàm ý khác nhau, bao gồm cả cứu thế chủ mắt xanh và bạn bè của cậu ta ở Gryffindor, Snape im lặng ngồi xuống chỗ của mình, nhìn nhìn bữa sáng phong phú ở trước mặt mình, tùy tiện lấy một ít, chậm rì rì ăn, nhưng không hề có khẩu vị, chỉ ăn một chút khoai tây,liền buông thìa xuống, mà lúc này, ‘nó’ đột nhiên có hành động, khiến Snape nháy mắt cứng đờ.
7 Đài quan sát Quidditch ở rất cao! Harry nhìn Snape sắc mặt có chút xanh xao ở trong gió lạnh, chau mày, tuy rằng trường bào rất dày, nhưng mà không biết tại sao, nam nhân lại không thêm cho bản thân một câu thần chú ấm áp, tuy rằng hiệu quả của bùa chú có hạn, nhưng chắc chắn tốt hơn là cứng đờ mà ngồi trong khí lạnh.
8 Cả kỳ lễ giáng sinh, Harry đều đi theo bên người Snape, nhìn người nam nhân chau mày quan tâm chú ý tới cứu thế chủ chạy loạn khắp nơi. Làu bàu, cậu trước nay chưa từng tưởng tượng, sau khi nhìn bản thân ‘hoạt bát’ như vậy, sẽ cảm thấy ghét bỏ, được rồi, cậu ghét ‘chính mình’, đã tước đoạt đi kỳ nghỉ không nhiều chút nào của nam nhân, thế là Harry bắt đầu xem xét, có nên thử đối phó với con chuột già——Pettigrew Peter.
9 Cơ thể cứng ngắc được cẩn thận ôm lấy, tranh loạn trong giấy lát, Snape cho phép cơ thể mình được thả lỏng một thời gian ngắn, trầm mặc, nhắm mắt lại, thả cho bàn tay lạnh lẽo từ từ bao phủ cơ thể mình……
Trong phòng trở nên yên lặng, nếu có người ở đó,liền có thể nhìn thấy, người nam nhân toàn thân hắc sắc, ở một góc độ kỳ lạ, thả lỏng người mềm mại xuống nơi cách ghế sô pha một chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn 2 giây, nam nhân đã mở mắt ra, gương mặt từng có sự giãy dụa cùng với đau khổ lại lần nữa trở về sự vô cảm.
10 Nhìn đội viên hai bên đã xếp xong đội hình giữa không trung, Snape mở rương ra, thả trái Bludger và trái Snitch ra, sau đó ngồi lên cán chổi, chết tiệt thật! Hắn nguyền rủa Quidditch!
Vừa mới chuẩn bị bay lên, đột nhiên, sau lưng có cảm giác bị đụng chạm, sau đó, có hai cánh tay ôm lấy eo hắn, nắm lấy cán chổi! Nháy mắt cứng ngắc, cùng lúc với nhìn thấy những ký tự xuất hiện trước mặt, thì liền đã bị kéo lên không trung!
‘Giao cho tôi……’
Căng thẳng, Snape không thể phản ứng mà bị đưa lơ lửng trên không trung, thậm chí còn làm vài động tác di chuyển khó khăn! Sắc mặt xanh mét, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay hắn không nhìn thấy, chết tiệt thật! Xung lực của việc nhanh chóng bay lên khiến hắn không kịp nắm lấy chổi!
Harry dễ chịu nheo mắt lại, cảm nhận cảm giác kỳ lạ do gió xuyên qua cơ thể mình, điều này hoàn toàn không giống với những lần bay trước đây, mà Merlin biết, cậu đã bao lâu không động đến chổi rồi! Không giống với sự lơ lửng của linh hồn, cậu vô cùng nhớ cảm giác bay lượn như thế này! Mà sau đó 1 giây nam nhân ngồi phía trước bởi vì cậu quá hưng phấn mà làm ra các kiểu bay khác nhau, cảm giác người nam nhân tựa sát vào ngực mình, càng làm cho Harry có thêm những động tác tinh ranh nho nhỏ.
11 Liên tiếp hai ngày liền, những ánh mắt nhìn chằm chằm, bao hàm sự kinh ngạc, bội phục cùng với không dám tin tưởng, Snape nhẫn nại để không cho đám không có đầu óc kia một bùa nguyền rủa, hoặc là ở trong thức ăn của bọn chúng cho thêm ma dược hương vị đặc biệt có tác dụng cải thiện thể chất mà hắn mới chế ra, toàn thân phát ra khí áp thấp xung quanh 3m người sống vật sống chớ lại gần, liên tục đem lớp ma dược từ năm 3 đến 6 thành địa ngục ma luyện, mới hơi chút thỏa mãn mà buông tha cho đám tiểu động vật đã thần sắc ngây ngốc, cũng khiến cho các giáo sư đang liên thủ mà liều mạng tăng điểm số cho các nhà thờ phào nhẹ nhõm.
12 9 Tháng 1, Snape xác định hắn chưa từng có bất cứ kỳ vọng nào với cái sinh nhật này, thời thơ ấu? Bất luận hắn cố gắng hồi tưởng như thế nào, cũng tìm không ra bất kỳ biểu hiện đặc biệt ý nghĩa của sinh nhật, ngoại trừ, khi mẹ hắn còn sống, ngày này mỗi năm, có miếng‘bánh gato’ nhạt nhẽo vô vị đó, không có kem, không có nến, thậm chí còn không có một tiếng‘chúc mừng sinh nhật’……
Giống như 10 năm trước đó, ngày này mỗi năm, chỉ cần có tiết, thì sau khi tan học, Snape đều sẽ nhìn thấy biểu tình của học sinh giống như đã trải qua ngày tận thế vậy, một lần khác, may mắn là một kỳ nghỉ——ngày giỗ của Lily ……thu thập tốt những bài tập trên lớp càng lộn xộn hơn so với thường ngày——đám thuốc được chế tác loạn cào cào kia, Snape toàn thân phát ra khí áp thấp cơ hồ hiện hẳn ra mà trở về tầng hầm, hắn thậm chí không phát giác ra Harry không ở bên người hắn.
13 Dần dần có ánh sáng hắt tới, Snape nhìn nơi xuất hiện trong tầm nhìn giống như một cái sảnh lớn, trống rỗng, không có bất cứ cái gì, chau mày lại, không rõ ràng linh hồn mang hắn đến chỗ này làm gì, nhưng mà bị kéo theo tiếp tục đi tới, đến khi đi vào phía cuối đại sảnh, trừng bức tường có khắc hình 2 con rắn lớn, cho dù là động tác của linh hồn nói với hắn, bên trong bức tường rất có thể có ‘kinh’ hỉ’ ngoài mong đợi, nhưng Snape không cho rằng bản thân có thể giống như tên gia hỏa nào đó có mà dễ dàng đi tới bức tường bên kia.
14 Đã có những‘quà sinh nhật’kia, Snape thỏa mãn đắm chìm trong sự vui thích nghiên cứu ma dược, nhưng hắn không hề thả lỏng sự chú ý quan tâm tới cứu thế chủ, cùng với giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám khiến hắn nghi ngờ kia, mà Quirrell kia ở trước lễ phục sinh lại càng có những hành động lén lút, khiến hắn không thể không vào một đêm tối, kéo người tới ngoại vi rừng cấm ‘ đàm thoại’.
15 Cho dù Snape có nguyền rủa linh hồn như thế nào, thì đối với tình hình hiện tại mà nói cũng không có tác dụng rồi, trên mảnh đất trống nho nhỏ, tất cả mọi sinh vật đều đang nhìn về phía hắn đã đứng, trầm mặt, cẩn thận nắm chặt đũa phép, Snape từng bước từng bước đi ra khỏi bóng tối, bên người, cùng với tiểu kỳ lân đang hiếu kỳ nhìn hắn.
16 Hồi đáp vừa ngoài dự liệu lại vừa trong dự liệu, Dumbledore âm thầm thở dài, buông xuống cốc trà, nhìn nơi chữ viết biến mất, mỉm cười:“ Vậy thì Harry, cậu muốn biết điều gì? ”
Ngây người một chút, Harry tự hỏi, cậu muốn biết gì? Vô thức lắc đầu, sau đó tỉnh ngộ động tác của bản thân lão vu sư không nhìn thấy, suy nghĩ tỉ mỉ, cuối cùng, giơ tay.
17 Thỏa mãn nhìn dược liệu được cất trong tủ càng ngày càng phong phú, Snape sau 3 tháng liên tiếp, mỗi tháng ít nhất có 4 lần đi vào rừng cấm, đã kiếm được rất nhiều dược liệu mà hắn muốn có, có điều, việc khiến hắn tức giận là, hầu như mỗi lần, đều là Basilisk sủng vật của hắn giúp hắn kiếm được những thứ này, kẻ linh hồn nói muốn bảo vệ hắn kia, không hề có một chút động tác nào, hừ! Lần sau, đi đến nơi tập trung của nhện tám mắt được rồi, vừa hay, hắn cần một ít mạng nhện, lần trước Harry mang tới đã dùng gần hết rồi!
Nhìn nam nhân gương mặt thỏa mãn nhưng lại tỏ ra một bộ dáng không hề chú ý gì.
18 Vào nháy mắt cầm lấy đá ma thuật, Harry ngu rồi, Merlin! Ma lực còn lại trên người cậu, thế nhưng đã hoàn toàn chảy vào trong đá ma thuật! Gấp gáp muốn thả ra đá ma thuật, nhưng giống như có keo vậy, đá phù thủy dính chặt trên tay, như thế nào cũng không thể hất ra, sợ hãi nháy mắt lấn át cậu.
19 Ta dịch sai tên con rắn nên đã sửa lại nha mọi người
Bị con đài bàng không ngừng đập vào cửa sổ làm phiền, Snape đen mặt, dừng lại công việc trong tay, mở ra cửa sổ để cho con chim kiêu ngạo vừa nhìn là biết của con công bạch kim nào đó bay vào, cởi ra mảnh giấy được buộc ở trên cái chân chim, liếc qua 2 cái, hừ lạnh, con công cả đầu đầy nước thuốc phát sáng kia, lúc nào học được việc thăm hỏi lịch sử trước khi tới thăm?
Tùy tay viết vài chữ, để con đại bàng đang yên tĩnh ngẩng cao đầu đứng bay đi, nhìn nước thuốc vừa mới hoàn thành của mình, đột nhiên, không còn hứng thú muốn tiếp tục, Snape huy động đũa phép, thu thập bàn thao tác, gọi ra tử xà đang cuộn tròn nghỉ ngơi, vào tới phòng khách, nghĩ một chút, đi tới nhà bếp, hình như, từ sau khi trở lại, một ngày rồi, hắn vẫn chưa có ăn cơm……
Làm qua loa vài món ăn cho no bụng, nhưng mà với tử xà, Snape lại thật sự nấu một miệng thịt bò lớn, nhìn tử xà ăn xong, mới thu lại dụng cụ ăn, ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc đợi tên quý tộc nào đó tới thăm.
20 Ngạc nhiên, Harry dừng lại cước bộ, trong đầu thì an ủi xà quái đang mừng rỡ mà vẫn luôn Xi xi kêu, để vật nhỏ tự mình đi chơi, nhìn Snape biểu tình cẩn trọng và giơ cao đũa phép, đánh giá người nam nhân cách xa mấy bước này.