1 Thiếu Hoa đứng ở trước tiệm bánh mì thật lâu. Mùi bánh tiến vào chóp mũi, với Thiếu Hoa mà nói mỗi ngày đều thấy qua, thực quá mức ngọt nị. Bụng đói muốn điên, sáng nay A Long cùng phòng đi làm trước để lại cho hắn một chén bánh chẻo, toàn bộ bị hắn đánh chén sạch sẽ.
2 Thiếu Hoa lần nữa ngả xuống chiếc giường Kingsize ám ảnh trong từng giấc mộng, hắn hiện tại cả người chua xót, thân thể trần trụi nhiễm hồng màu trắng của dịch thể lẫn máu tươi.
3 Thời điểm tháng Chín khai giảng, Cổ Thiếu Hoa đến trường trở thành chủ đề bàn tán đầy huyên náo của đám đồng học. Oanh động tuyệt vời, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, khí thế du nhiên nhi sinh.
4 Nụ hôn mãnh liệt tràn ngập hoả nhiệt ***, Thiếu Hoa vặn vẹo thân thể, nhắm mắt lại nghênh đón dục vọng xâm nhập.
”Thực nhiệt tình a……”
Thiếu Hoa đột nhiên mở mắt.
5 Cổ Thiếu Hoa vốn cũng muốn an bài cho bản thân, hắn từng nghĩ thoát khỏi đám người nhà khiến hắn khinh thường, tìm kiếm một mảnh trời đất rộng lớn sống vì chính mình, không phải là giấc mộng xa xỉ gì.
6 Thiếu Cương vẫn là một thiếu niên chưa nhổ giò, tính tình trẻ con mười phần, khuôn mặt nhỏ nhắn hàm chứa đôi mắt nai đen nhánh thiên chân vô tà. Cuộc sống trường kì u ám tựa hồ không lưu lại trên người cậu bất cứ dấu vết gì.
7 ”Phương Cần Lực đã chết, anh hẳn rất vui vẻ. ” Phi Hàn nói những lời này chỉ có mục đích trần thuật. Cổ Thiếu Hoa lặng yên ngồi cạnh quan tài thuỷ tinh của Phương Cần Lực, gương mặt y tái nhợt như sáp vì lớp phấn dày (*).
8 ”Vì cái gì chúng ta biến thành như vậy……”
Yêu dã nhan sắc như hoa Anh Túc thất sắc, màu đỏ nhanh chóng phai nhạt thành xám ngoét. Phi Hàn nhìn Cổ Thiếu Hoa, ánh mắt không cam lòng.
9 ”Anh…… Tin tưởng…… cái gọi là ”Vĩnh kiếp trở về” sao?”
Phi Hàn ở dưới thân Thiếu Hoa một bên ngọt ngào thở dốc, một bên phá hư không khí hỏi. Cậu là mĩ nhân, không cần cố ý bày ra tư thái cùng thủ đoạn câu dẫn, tính tình cứng cỏi chỉ cần phóng nhuyễn một chút, thành thực bày ra phản ứng kích tình liền đủ để điên đảo chúng sinh.
10 Nếu cuộc sống hoàn mỹ như một giấc mơ, sẽ khiến người ta hoang mang bất an. Rõ ràng mọi thứ đều ổn định mà lúc nào cũng thấy tàn ảnh quỷ dị, khủng bố~ tỷ như đầu lâu cười lạnh, nụ cười đẫm máu, gương mặt tái nhợt lả tả phấn……
Thiếu Hoa mua một toà cổ bảo cùng chiếc giường giống với thứ đã chứa đầy máu tươi và khuất nhục của hắn trước đây, mặt trên phủ chăn ga trắng tinh.
11 Thời gian trở thành một khái niệm không trọng yếu. Nhưng không để ý tới nó, nó lại thong thả trì trệ mà trôi qua.
Có đôi khi– chỉ không bị cồn và ngược dục mê đắm, Thiếu Hoa mới có thể bình tĩnh suy nghĩ, cuộc đời hắn đã kết thúc.