1 Đại Hạ, năm Ung Hòa thứ tám, Hạ Chí.
Vùng ngoại thành kinh đô Trường An, cánh rừng bao la xanh biếc ngút ngàn, từng trận gió thổi qua lưu lại vết tích.
2 Nếu để cho các tiểu thư ở kinh đô chưa xuất giá bình chọn ra ứng cử viên cho vị trí lang quân như ý, chiếm giữ đầu bảng không nghi ngờ chút nào chắc chắn sẽ là đương triều Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự.
3 Trong tửu lâu giọng hát đào kép nhẹ nhàng ôn nhu, mơ hồ truyền vào trên lầu các, chỉ tiếc hai người bên trong giờ khắc này đều không có hứng thú tao nhã, vô tâm lắng nghe.
4 Bọn họ không biết, một khắc kia khi hai người họ vừa bước ra ngoài, Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự không hẹn mà cùng dừng lại chủ đề quản lý thuế quan của đám quan viên, những thứ này tám đời cũng không tới phiên hai người bọn họ cần bận tâm.
5 Gió đêm nổi lên, hoa rơi ngập tràn, đèn đuốc rực rỡ.
Thân là thiên hạ kinh đô phồn hoa – thành Trường An, vào đêm vẫn như cũ phi thường náo nhiệt. Mà ở một đêm này, ở phía Tây thành lại càng đặc biệt lộ ra vẻ đông như trẩy hội.
6 Đất ở địa lao này có chút quái dị, đây là sau khi Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự xoay quanh khúc ngoặt phát giác được.
Ở phía sau khúc ngoặt vài bước có hơn, ngọn đèn dầu tất cả đều sáng rực bùng cháy, một mảnh sáng ngời, phóng tầm mắt chỉ có vị trí đất nơi bọn họ vừa đi qua là bóng tối, giống như bị một đường giới hạn ngăn cách âm dương.
7 Sở Minh Duẫn buông lỏng tay đang ôm Tô Thế Dự, nâng tay lên rút mũi tên ném qua một bên. Sắc mặt hắn đã hơi tái nhợt, động tác nhanh gọn ngoại trừ hai hàng chân mày hơi nhíu lại cũng không lộ vẻ mặt gì khác, Sở Minh Duẫn quan sát bả vai không ngừng thấm đầy vết máu đỏ sẫm, “Tạm được, trên mũi tên không có độc.
8 Trên vách đá vết rạn nứt lan rộng ra bốn phía, sau vài tiếng trầm vang vách đá ầm ầm sụp đổ, sau lớp đá vụn đầy đất hiện ra một hành lang u hẹp. Ngón tay Tô Thế Dự có một chút hàn mang lấp lóe, đảo mắt liền ẩn vào trong tay áo, nhưng cũng đủ để Sở Minh Duẫn nhìn được rõ ràng.
9 Sáng sớm hôm sau có người báo án, nói là ở khu vực ngoại ô kinh thành phát hiện một cỗ thi thể, ngay cả da mặt cũng bị xé đi, huyết nhục mơ hồ, tử trạng vô cùng thê thảm.
10 Thành Trường An một đêm này náo nhiệt thêm mấy phần.
Đế vương trẻ tuổi Đại Hạ quốc Lý Duyên Trinh đăng cơ đã tám năm, loạn Hung Nô từ lâu đã bình ổn, giữa các bang quốc với nhau không còn nhiễu loạn, thiên hạ thái bình nơi nơi đều là không khí ca múa hát mừng vui.
11 Nghiêm Diệp đi theo Tần Chiêu tiến vào phủ Thái úy, một đường xuyên qua dãy hành lang đỏ thắm đi về phía thư phòng. Hắn dọc theo đường đi thầm tán thưởng phong thái của quý phủ, thăm dò vài câu, thế nhưng nam tử hắc y kia cũng chỉ cho hắn cái bóng lưng, cùng vài tiếng cực lãnh đạm ‘Ừm’, thực sự là không có gì khác, hắn hậm hực mà im lặng, theo Tần Chiêu dừng bước, nhìn cánh cửa thư phòng từ từ mở ra liền vội vã sửa sang lại biểu tình.
12 Trong nhà kho âm u lạnh lẽo, trên tường chỉ mở một ô cửa sổ nhỏ, tia sáng có chút tối tăm, mấy chục cái rương lớn xếp từng chồng dựa vào tường tạo ra một mảnh bóng tối dày đặc.
13 “Ngài có ý gì?” Hắn hỏi.
“Ngươi không cần biết. ” Nam nhân đứng phía trước cửa sổ, nhìn mặt sông uốn lượn ở phía xa.
“Vận chuyển vào nhiều hỏa dược như vậy, lại chỉ để tồn trong kho, không bán ra cũng không dời đi, chẳng lẽ muốn đợi người đến điều tra hay sao?” Hắn nghiến răng nói, “Ngài xem ta là thứ bỏ đi?”
Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, xoay người lại nhìn hắn, “Cho dù không làm như vậy, ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu, thê tử của ngươi lại còn có thể chống đỡ đến khi nào?”
Đàm Kính bỗng nhiên thức tỉnh, hắn ngồi dậy đưa tay lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, chỉ cảm thấy trên cổ tay nặng trĩu, theo động tác của hắn xích sắt leng keng vang dội.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng lúc tấu chương được trình lên, Tô Thế Dự không đề cập đến Sở Minh Duẫn, cũng không miêu tả Hoài Nam vương.
15 Thời điểm Lâm An bên kia truyền đến tin tức Sở Minh Duẫn đang ở trong đình phơi sách; sách cổ, tranh vẽ bày ra đầy đất, ánh nắng chiếu vào trong đình, làn gió ấm mang theo hương thơm thoang thoảng.
16 Nắng chiều tàn quang bị bóng tối nuốt chửng sau ngọn núi cao, bóng đêm phủ kín nhân gian, trăng sáng rực rỡ, chiếu vào một phương rừng trúc xào xạc ở vùng ngoại ô thành Trường An.
17 Nam nhân trước mắt dáng người lỗi lạc, khóe môi dưới mặt nạ hơi cong lên, một đôi mắt bên trong hàm chứa ý cười lãnh đạm, nghiêng người dựa vào chiếu bạc mặc cho người ta quan sát, một bộ dáng dấp không thèm để ý.
18
Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự được mời lên lầu.
Trong phòng trang hoàng lộng lẫy, minh châu làm đèn, mành châu rực rỡ, thị nữ kiều diễm dâng lên nước trà cùng điểm tâm, đầu lĩnh khom người nói: “Hai vị đại gia chờ trong chốc lát, tiểu nhân đi thông báo cho chủ nhân.
19
Hết thảy bất quá chỉ trong nháy mắt, Mộ lão bản trước tiên hoàn hồn, chợt quát một tiếng: “Còn không mau tiến vào!”
Vừa dứt lời, một đám hắc y nhân phá cửa xông vào, hồng y vũ nữ cũng kịp phản ứng lại, từ bên hông cây cầm sắt rút ra nhuyễn kiếm ở bên trong, áp sát Sở Minh Duẫn ở bên cạnh.
20 Trần Tư Hằng mang theo một tia khí thế sắc bén tựa hồ muốn cùng đồng quy vu tận, chủy thủ trong tay y lóe lên ánh sáng, hung hăng đâm về phía Sở Minh Duẫn.