61 “Chuyện ở Hoài Nam bây giờ đều là ta đang xử lý, ” Lý Triệt ngồi xuống cạnh bàn, “Trận phản loạn của dư đảng Hoài Nam vương kia đối với phụ thân ảnh hưởng rất lớn, sau đó hắn cơ hồ cũng không nhúng tay qua bên này, chỉ thỉnh thoảng sẽ hỏi qua một chút.
62 Ánh trăng gột rửa thanh huy (hào quang màu xanh), tràn đầy sương trắng, mà trong địa lao vẫn như cũ âm u ẩm ướt, nửa điểm ánh sáng cũng không lọt vào.
63 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân doanh Nam Cảnh.
Trương Du ở trước cửa hơi do dự, hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa tiến vào, đối người đang nghiêng người dựa vào bàn hờ hững lật sách cung kính nói: “Đại nhân, tất cả mọi người đã tập hợp xong xuôi trên thao trường, chỉ chờ ngài đi qua kiểm duyệt.
64
Xe ngựa dừng ở trước phủ đệ, Tô Thế Dự giơ tay lên từng chút xốc lên mành xe, liếc nhìn tấm biển Đô úy phủ đỏ thắm mạ vàng, cũng không vội xuống xe.
Những ngày qua y bằng mọi cách tìm hiểu tin tức Lạc Tân, nhưng thủy chung cũng không thu hoạch được gì, phảng phất như Lạc Tân thật sự ở Hoài Nam biến mất không còn tăm hơi, nửa điểm tung tích cũng tìm kiếm không được.
65 Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, trong thư phòng truyền đến tiếng trả lời, Liễu Vân Tư bưng khay đẩy cửa bước vào, đối người ngồi trước án thư cười nói: “Phu quân mấy ngày nay hao gầy rất nhiều, thiếp đặc biệt hầm canh thang (trong canh có cho thuốc bổ) đưa tới cho ngươi.
66 Mặt trời lặn xuống mặt trăng lên cao, đảo mắt đã đến dạ tiệc, mỗi bên quan lại lục tục mà tới, ngoài cửa xe ngựa chen chúc trên đường phố, đầy viện đèn đuốc sáng choang, quận thủ phủ rộng lớn phi thường náo nhiệt, ngay cả hàn khí đầu thu cũng bị hương rượu ngào ngạt xông đến ấm áp.
67 Lấy ít địch nhiều, lại bị luân phiên kéo dài tiêu hao lâu như vậy, có ảnh vệ rốt cục vô lực chống đỡ, suy sụp ngã xuống, thiếu đi thân hình che lấp, rừng trúc mặc dù sâu thẳm quỷ mị, nhưng người bên ngoài bìa rừng cuối cùng cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy tình hình trong đó.
68
Cánh cửa quận thủ phủ đỏ thắm nặng nề đóng lại ở phía sau, giam không được giết, tiếng rống giận dữ truyền ra, vang dội trong bóng đêm vắng lặng.
Tô Thế Dự ngưng mắt nhìn lại, lại thật sâu thở dài một cái, chỉ là than đến một nửa huyết khí cuồn cuộn, không khỏi đè lên cổ họng thấp ho khan hai tiếng.
69 Lúc Sở Minh Duẫn tỉnh lại trời mới vừa quá ngọ, ngoài trướng ánh nắng trời trong, trong trướng lại bị tấm mành che kín mít, một chút gió cũng không thể xuyên vào, có chút u ám, còn đốt ngọn đèn nhỏ.
70
Người hầu đi nhanh vào phòng, quỳ xuống trước mặt Hàn Trọng Văn, “Đại nhân. ”
“Thế nào? Tây Lăng vương nói thế nào?” Hàn Trọng Văn cấp thiết đứng dậy hỏi.
71 Ung Hòa năm thứ chín, cuối thu, trải qua mấy tháng, vụ án phản loạn Hoài Nam rốt cục cáo kết, trải qua kiểm chứng tổng cộng có hơn ba mươi người bị giết hại, bắt giữ quan viên liên quan lớn nhỏ gần trăm người, tin tức truyền về Trường An, triều chính chấn động, thiên hạ đều kinh sợ.
72 Cửa thư phòng chợt bị đẩy ra. Tô Thế Dự đứng ở sau bàn, báo cáo về Hoài Nam mới vừa viết xong, y gác bút xuống, thần tình lạnh nhạt, dường như chờ đã lâu, trước một bước mở miệng nói: “Là ta làm.
73 Chuyện cũ mười ba năm trước, với triều đình, với Tô gia, cũng không phải hào quang lớn lao gì, nó biến mất ở trong bộ binh tịch sách, cũng phủ đầy bụi trong trí nhớ của y.
74
Cái gọi là tiết thiên thu, tức sinh thần hoàng đế, lấy thiên thu vạn tuế tâm ý.
Hành cung nằm ở chân núi phía Bắc Ly Sơn, quế điện Lan Cung xây dựa lưng vào núi, thời điểm cuối mùa thu cây cỏ hơn phân nửa khô bại, càng tôn lên sắc đỏ bay bay, tươi đẹp hoa mỹ.
75
Trong Vị Ương cung, Chiêu Nghi nương nương Khương Viện ngồi ngay ngắn trước gương, mặc cho cung nữ trang điểm cho nàng.
Cung nữ búi tóc cho nàng tuổi còn nhỏ, nhìn dung nhan xinh đẹp phản chiếu trong gương, cười nói: “Đều nói vũ cơ hiến vũ đêm qua xinh đẹp, nhưng là theo nô tỳ thấy, vẫn là nương nương ngài xinh đẹp hơn, làm cho bệ hạ không dời nổi mắt đây!”
Khương Viện không nhịn cười được, trong miệng lại vẫn sẵng giọng: “Sáng sớm, nói nhăng gì đấy.
76 Ước chừng qua hai ngày, Lý Duyên Trinh như trước không có chút dấu hiệu nào muốn chuyển tỉnh, các thái y gấp đến độ xoay quanh, tất cả đều thúc thủ vô sách.
77
“Làm sao vậy?” Tô Thế Dự thả xuống khẩu cung, nhìn về phía thị vệ bộ dạng chật vật.
“Thuộc hạ vô năng, để Linh Lung cô nương bị người bắt đi. ” Thị vệ ôm đầu vai đau đớn, xấu hổ không chịu nổi.
78
Bảy ngày sau đó, quả thực đều không thấy bóng dáng Tô Thế Dự. Mãi đến tận khi mãn hạn cấm túc, Sở Minh Duẫn mới rốt cục ở trên triều gặp được y.
Tô Thế Dự đứng ở bên phải, trước sau như một ánh mắt ôn nhã, Sở Minh Duẫn nhìn, lại luôn cảm thấy y dường như lại gầy gò hơn chút, một đường lưu loát lộ ra đường viền xương cằm, vừa nhợt nhạt thu vào sau gáy.
79
Tô Thế Dự sau khi hồi phủ rót cho mình một chén trà, sau đó nhìn về cái ly nước mịt mờ hơi nước có chút suy tư.
Dù sao với tính cách của Sở Minh Duẫn, xuất môn giữa tiết trời gió tuyết chỉ để uống rượu là không có khả năng, huống chi lại còn chọn nơi hẻo lánh phụ cận cửa thành, không mang theo người bên cạnh, chỉ để lại Ảnh vệ canh chừng, ngược lại giống như đang cùng người nào đó mật hội.
80 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Công tử, bên phong ấp Hà Gian vương mới vừa truyền tin đến, trong quân toàn bộ sẽ bị bãi chức lấy đi binh phù, tướng quốc Nguyên Mẫn cùng tướng lĩnh Sở đảng Triệu Khác Tĩnh vừa mới được điều nhiệm đến qua lại khá là nhiều lần.