1 Editor: QUINNA LAURENT
“Quả Quả, rót cho tôi ly nước, tôi khát quá!” – ‘Nữ vương’ đang nằm ở trên giường nhẹ nhàng ra mệnh lệnh.
“Anh không có tay sao?” Cậu bạn được xưng là Quả Quả trên trán nổi gân xanh, đường đường là một nam sinh 1m88 mà lại bị tên thối tha kia gọi bằng cái tên buồn nôn như vậy, thật sự là muốn giết người mà.
2 Editor: QUINNA LAURENT
“Quả Quả, cơm em mua ăn rất ngon, không biết tại vì sao nữa?” Trong canteen trường học, Phương Trăn ăn cơm, cắn thìa cười tủm tỉm nhìn Lâm Quả, vẻ mặt thỏa mãn.
3 Editor: QUINNA LAURENT
Sáng sớm, không khí tươi mát. Sân trường Đại học tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Lâm Quả vừa chạy bộ về, đầu tiên là dùng nước lạnh tắm rửa một cái, đang chuẩn bị đem quần áo giặt sạch rồi phơi cho kịp nắng lên, Bao Đại Đồng đột nhiên hớt hải chạy vào, kéo tay Lâm Quả, không đầu không đuôi nói: “Mau, mau, mau tìm một chỗ trốn đi! Có chuyện lới rồi!”
“Mày gặp quỷ hả? Mới sáng sớm mày phát điên cái gì?” Lâm Quả đẩy tay Bao Đại Đồng ra: “Trốn cái gì mà trốn? Tao có giết người hay phóng hỏa gì đâu?”
Bao Đại Đồng không ngừng đích lắc đầu, nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Cái này nghiêm trọng hơn nhiều.
4 Editor: QUINNA LAURENT
Tục ngữ nói rất đúng: “ Phúc vô song chí, họa vô đơn chí! ”
Ngay khi 4 anh em Phương gia đồng loạt hoá đá, Phương Trăn cười hì hì tung tăng chạy tới phòng của Lâm Quả, hay nói cách khác, cuộc chạm trán giữa các anh em nhà họ Phương lần này là không thể tránh được.
5 Editor: QUINNA LAURENT
Lâm Quả ngồi ở trong phòng học, cái mặt xệ xuống, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết hiện tại tâm tình của cậu ta không tốt. Lại càng đừng nói đến trên người cậu ta, thật rõ rằng phát ra tín hiệu ‘ Chó dữ, cấm lại gần’, thế cho nên cách Lâm Quả trong phạm vi ba thước không thấy dấu chân, tất cả mọi người cố gắng cách cậu ta càng xa càng tốt, tận lực bảo toàn tính mạng.
6 Editor: QUINNA LAURENT
Đang ăn cơm trưa, Hồ Luân nhịn không được trộm nhìn Lâm Quả, bị cậu ta trừng một phát liền cụp mắt xuống, cái gì cũng không dám nói.
7 Editor: QUINNA LAURENT
“Quả Tử, mày thật sự không muốn đi giải thích?” Bao Đại Đồng há to miệng, mở to hai mắt nhìn Lâm Quả, nghi hoặc.
“Không đi! Giải thích cái gì chứ? Tôi đâu có sai! Mày bị ngu mới hỏi mấy câu thiếu muối này.
8 Editor: QUINNA LAURENT
Phương Trăn hơi hơi nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn muốn mau thoát khỏi ba tên “Heo đực” này: “Ba người đã không còn gì để lột nữa rồi.
9 Editor: QUINNA LAURENT
“Anh đúng là đồ yêu tinh!” Lâm Quả thở dài, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta ngứa ngáy kia của Phương Trăn.
10 Editor: QUINNA LAURENT
Trời sáng, Lý Mặc ở bên ngoài lưu lạc cả một đêm rốt cục cũng có thể về.
Nhìn thấy cánh cửa tơi tả trước mắt, Lý Mặc lập tức có thể liên tưởng được bên trong từng xảy ra trận đấu kịch liệt thế nào.
11 “Quả Quả, em thấy anh mặc cái màu trắng đẹp, hay là cái màu đen đẹp hơn?” Phương Trăn đưa lên hai chiếc áo sơmi liên tục quấy rối Lâm Quả ngồi kế bên đang xem sách.
12 Phương Trăn mở to mắt, trên trán đắp một cái khăn lạnh, sau đó được một bàn tay to ấm áp thay đổi.
“Tỉnh rồi?”
Phương Trăn lờ mờ thấy góc nghiêng khuôn mặt của một người, bởi vì ánh nắng chiếu vào nhìn không rõ người đối diện, Phương Trăn chỉ có thể thử thăm dò hỏi: “Quả Quả?”
“Còn ai vào đây nữa? Thật sự là kiếp trước tôi nợ anh.
13 Phương Trăn từ nhỏ đến lớn số lần bị bệnh vô cùng ít. Nhưng một khi phát bệnh thì thời gian lâu hơn so với người thường rất nhiều. Cho dù chỉ là cảm mạo, người khác cùng lắm chỉ khoảng 1 tuần là khỏi.
14 Lâm Quả cúi đầu, cắn xuống đôi môi đỏ mọng đáng ghét của người dưới thân, đây là lần thứ ba cậu hôn Phương Trăn, mỗi một lần hôn Phương Trăn hương vị lại ngọt ngào hơn lần trước một bậc, giống như là một chất gây nghiện khiến người ta không thể ngừng, cứ muốn lập tức bắt lấy Phương Trăn mà cắn nuốt toàn bộ.
15 “Quả Quả, em thật tuấn tú. ” Phương Trăn nằm ở trên giường cười tủm tỉm nhìn Lâm Quả mặc áo khoác.
“Câm miệng. Ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tôi đi học đây.
16 Ngày 27 tháng Chạp! Phương Trăn vẽ một vòng tròn thật to trên cuốn lịch, này là ngày trường học cho nghỉ, Lâm Quả phải về quê mừng năm mới.
“Thật là, trường học tại sao lại cho nghỉ sớm như vậy chứ?” Phương Trăn oán hận cắn ngón tay, vốn đang cùng Lâm Quả vừa mới có một chút tiến triển, ngay cả cơ hội hẹn hò chính thức cũng chưa có, vậy mà lại dính ngay ngày nghỉ lễ, anh đã năn nỉ Lâm Quả cho anh về quê cùng, nhưng Lâm Quả nhất quyết không cho.
17 “Lâm Quả, sao lúc này em gọi điện thoại nhiều vậy?” Lâm Nhân nhìn em trai: “Có phải ở trường có bạn gái rồi?”
“Không phải bạn gái. ” Lâm Quả đảo mắt, ở trong lòng tự bổ sung một câu, là bạn trai mới đúng, hơn nữa là bạn trai siêu cấp phiền toái, siêu cấp đáng sợ, là yêu tinh không thể đuổi đi.
18 Nửa đêm, Phương Trăn đi WC, phát hiện nam chủ nhân nhà này đang ngồi ở sofa hút thuốc, vì thế gật gật đầu xem như chào hỏi.
“Cậu là bạn của Quả Quả!” Đang muốn đi về phòng, Viên Phong dụi tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên hỏi chuyện.
19 ” Quả Quả là người tốt bụng nhất, dịu dàng nhất, Quả Quả của anh là tốt nhất. . . . . . ”
Lâm Quả nhìn cái chìa khóa trong tay, trong đầu không ngừng hiện lên lời Phương Trăn nói.
20 Gió nhẹ nhàng thổi qua, Phương Trăn tựa vào lòng Lâm Quả ăn táo, nhẹ giọng hỏi:”Quả Quả, về sau em dạy anh nấu cháo nha?”
“Anh nấu được rồi mà?” Lâm Quả há miệng cắn miếng táo trong tay, lười biếng mà trả lời.