1 Tỉnh Vân không hiểu thế giới vì sao lại trở thành thế này. Thứ quái vật cả người đều là máu bốc ra mùi thối rữa ngoài kia đến tột cùng là cái gì? Sức lực sao lại lớn như vậy, có thể dễ dàng đem một người còn sống ra nhai nuốt.
2 Một ngày nào đó của tháng sau, Tỉnh Vân đi xuống gian riêng của mình trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất để lấy vài thứ.
Thời tiết hôm nay cũng chẳng lấy gì làm tốt, cả ngày mây mù đầy trời không có lấy một chút ánh nắng.
3 “Hô Hô ……” Tỉnh Vân chạy hết tốc lực, hiện tại việc duy nhất cậu muốn làm chính là phải thật nhanh quay về phòng học báo cho mọi người biết để nhanh nhanh rời khỏi chỗ này.
4 Khuôn mặt Tỉnh Vân nháy mắt đã ửng đỏ. Cậu không biết bản thân vì sao lại thẹn thùng như vậy. Rõ ràng cậu vốn là một người da mặt rất dày, nhưng cố tình mỗi lần đối diện với anh, cậu sẽ không nhịn không được mà lập tức khẩn trương.
5 Dưới sự bảo vệ mạnh mẽ hữu lực của Triệu Nhiên, hai người phối hợp ăn ý ngược lại dễ dàng chạy khỏi khu nhà học.
Bên ngoài trời cũng chưa tối, không trung đắm chìm trong sắc trời chiều nhuộm thành màu vỏ quýt không một tia ấm áp, Tỉnh Vân lại thêm một lần cảm thán, còn sống thật là tốt
Cho dù trong tầm nhìn không hề thấy loại quái vật kia, bọn họ vẫn không dám thả lỏng.
6 Từ lúc Tỉnh Vân nói câu “Tôi không nói đùa”, cậu cùng Mễ Á Tư liền hiệp sức mang Triệu Nhiên còn đang hôn mê khiêng vào căn phòng thí nghiệm nho nhỏ của của cậu.
7 Trong lúc hai người còn đang trò chuyện thì Triệu Nhiên đã tỉnh lại. Cảm giác khô nóng trên người khiến anh chỉ muốn nằm yên lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
8 Tỉnh Vân ăn thêm một ít, lại tận dụng chút thời gian sửa sang vài thứ mang theo, trên lưng đeo một ba lô lớn cùng một cái túi nhỏ. Trong ba lô đặt một số đồ vật cần dùng, còn bọc nhỏ lại là một vài dụng cụ bình thường vẫn hay sử dụng.
9 Ngay trước cửa kho máu là một đám tang thi, nhìn qua phải đến hơn mười con. Không chỉ thế, trên hành lang cũng có không ít đang đi lại. Động tác máy móc mà cứng ngắc.
10 “Đi theo sau anh, không được chạy loạn. ” Tỉnh Vân dặn dò Chi Khanh xong liền cầm chặt cây côn lase, một đường đánh giết ra ngoài.
Nếu bây giờ lùi lại thì vĩnh viễn sẽ không còn đường ra khỏi đây nữa.
11 Tỉnh Vân cầm quần áo mới sạch sẽ trên tay, lại tìm cho Chi Khanh một bộ đã chật của mình. Quần áo này là cha cậu mua cho, ông hàng năm chẳng mấy lần trở về, nhưng mỗi lần đều không quên mua quà cho cậu, có điều chọn đi chọn lại quanh quẩn cũng chỉ là quần áo.
12 Sau khi đem vắcxin khống chế đưa cho Mễ Á Tư, Tỉnh Vân liền ngồi một bên bắt đầu loay hoay với máy tính. Chi Khanh ban đầu còn ngồi bên cạnh nhìn mấy ngón tay cậu trên bàn phím gõ nhanh thoăn thoắt, sau đại khái vì nhìn cũng không hiểu lại thực nhàm chán, cậu bé đổi sang chạy tới chỗ Mễ Á Tư, nhìn xem anh đang làm gì.
13 Sau lần cãi nhau đó, ba ngày đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Tỉnh Vân không chủ động nói chuyện với Triệu Nhiên, mà Triệu Nhiên thì đương nhiên càng không chủ động bắt chuyện với cậu.
14 Bốn người đi tới cửa lên của phòng thí nghiệm ngầm, Tỉnh Vân móc ra máy tính bỏ túi quan sát tình hình bên trên. Ba con tang thi vẫn như trước lượn lờ trên mặt đất, này quả là rắc rối.
15 “Xe sắp hết xăng rồi. ” Tỉnh Vân vừa nói vừa nhìn màn hình GPS xem xung quanh có trạm xăng nào không.
Phải nói vận khí của bọn họ cũng không tồi, cách đó 1km may mắn có một trạm.
16 “Tôi đã từng làm lính đánh thuê bốn năm……” Triệu Nhiên thản nhiên mở miệng, “Đó là quãng thời gian đen tối, thường xuyên đến cả tính mạng cũng không cần.
17 Tỉnh Vân mở tủ lạnh, đồ ăn bên trong còn khá nhiều. Ít nhất, chủng loại cũng phong phú.
Cậu đã thật lâu không xuống bếp, vừa nghĩ đến việc dùng đôi tay đã giết không biết bao nhiêu tang thi này nấu cơm, Tỉnh Vân cảm thấy có chút châm chọc.
18 Tỉnh Vân ôm Thu Thu trong tay, cô bé thoái mái dụi vào ngực cậu ngủ. Đối với tình huống trước mắt mà nói, thế này đã là quá tốt. Chỉ cần cô bé đừng khóc ra tiếng là được.
19 “Không được!” Triệu Nhiên không chút do dự phủ định đề nghị của Tỉnh Vân.
Ý của cậu là muốn giữ Thu Thu lại, bọn họ sẽ mang cô bé đi theo, không đưa đến chỗ lánh nạn nữa.
20 Mễ Á Tư được kẻ kia cung kính đưa vào một gian phòng. Bên trong chỉ có một chiếc bàn, một người đàn ông ngồi đưa lưng về phía anh, trước mặt là chiếc máy tính bảng.