1 Suốt hai tháng nay, sông ngòi dâng cao do tuyết lớn mù trời. Trong thành Giang Châu, sắc tuyết mênh mang, che đi đèn đuốc của mọi nhà. Nhiệt độ giảm xuống khiến không khí lạnh càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi, ngưng tụ thành sương lạnh buốt giá.
2 Vào canh tư, tuyết lớn ngừng rơi, dưới mái hiên trắng xóa sáng lên một chiếc đèn lồng giấy. Ngọn lửa u ám leo lét, bị hàn khí xung quanh bủa vây, gần như thu về trong bấc đèn.
3 Edit: Gấu
Beta: Raph
.
.
Thật ra, lúc đó Lục Hoàn Thành cũng không phải đang nhìn Yến Sâm, dù sao… làm gì có ai khi không có việc gì lại đi nhìn chằm chằm một cây trúc? Y chẳng qua đang suy tư ngẫm nghĩ, theo thói quen đưa ánh mắt nhìn cây trúc xanh bên cửa sổ.
4 Edit: Gấu
Beta: Raph
Yến Sâm mơ một giấc mộng dài, chớp mắt đã vắt qua 300 năm. Chờ đến khi tỉnh dậy, bên tai không nghe thấy tiếng gà gáy, Yến Sâm liền biết mình đã bỏ lỡ canh năm.
5 Edit: Gấu
Beta: Raph
Yến Sâm đứng bên cạnh xe ngựa, tay trái đè trên vạt áo choàng, tay phải đỡ càng xe, hoang mang hoảng loạn không biết nên làm gì.
6 Edit: Gấu
Beta: Raph
Cuối cùng vẫn là Lục Hoàn Thành mềm lòng chiều theo ý hắn, không cần nghe giải thích, đưa Yến Sâm gấp rút trở về thành Lãng Châu.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Gấu
Beta: Raph
Giữa trưa ngày thứ ba, xe ngựa chậm rãi chạy vào địa phận Lãng Châu.
8
Edit: Gấu
Beta: Raph
Tờ mờ sáng, mưa lấm tấm rơi, tưới lên muôn vàn cây cối, thấm ướt mái tóc đen tán loạn.
Trong làn mưa bụi, màn sương chùng chình vây quanh càng trở nên dày đặc, từng chút từng chút vấn vít quanh gốc trúc.
9
Edit: Gấu
Beta: Raph
Yến Sâm vẫn luôn lo lắng sợ hãi, sợ sẽ có một ngày Lục Hoạc Thành rời xa mình, một nửa đến từ thói quen yêu sâu đậm mà không thể có được trong suốt mười một năm, lòng luôn thấp thỏm nhớ mong, mặc dù cuối cùng cũng đạt được, nhưng vẫn cảm thấy không chân thực, một nửa kia là vì hắn và Lục Hoàn Thành gặp nhau, thực sự vô cùng tình cờ.
10 Trong phòng nhỏ ở khách điếm, nến đốt đã lâu, yên lặng không thấy gió. Trong đệm chăn mềm mại, Lục Hoàn Thành còn đang mê man, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
11 Bên bờ sông lạnh lẽo, tháng mười một sương giăng tiêu điều, nơi bọn họ tới là khu vực đồng bằng cạnh dãy núi, ở tạm phía tây Phượng Linh thành.
12 Góc phía Đông Nam nhà họ Lục, cách trúc đình ba dãy hành lang, có một cánh cửa tròn sơn đỏ dẫn ra Ngẫu Hoa tiểu uyển*.
13
Yến Sâm là cây thanh trúc che chở cho Lục gia, đương nhiên sẽ cùng trải qua hưng suy biến đổi.
Năm đó, có hai đứa bé bốn tuổi chiếm đoạt thư phòng Lục Hoàn Thành, ném sạch toàn bộ vật dụng của y, dầm gió dầm mưa cả đêm, sách vở đều bị bùn đất dây bẩn, thỏi mực tan xuống thềm cỏ, hắn đứng ngoài cửa tây, từng việc đều tận mắt nhìn thấy.
14 Cuộc đời giống như một đầm nước sâu, thời gian giống như con thuyền lướt nước, một con thuồng luồng nguy hiểm ẩn núp dưới mặt hồ sâu nhe ra nanh nhọn, người trên thuyền rũ mắt nhìn xuống, chỉ có thể thấy một bóng thuyền yên ả không gợn sóng như ban đầu.
15
Yến Sâm rầu rĩ khó nén, ngồi trên lan can suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem tội lỗi đổ xuống chiếc bụng lớn dị dạng xấu xí của mình.
Dáng vẻ này.
16 Sau giờ Ngọ (11h – 13h) hôm đó, Yến Sâm ngồi ở bên hồ nước trong Ngẫu Hoa tiểu uyển, hai chân để trần, trên tay cầm một cái chày gỗ, từng nhịp từng nhịp đập quần áo.
17 Ngày hôm nay Yến Sâm chịu hai lần kinh hãi, bụng thì đau, lòng thì sợ, luôn cảm thấy sau này sẽ xảy ra chuyện, cửa cũng không dám bước ra, lẻ loi vùi mình trong đệm giường, ngồi sát tường ôm bụng co ro một chỗ, hy vọng Lục Hoàn Thành có thể trở về sớm hơn một chút.
18
Nửa đêm canh ba, báo đen nhảy lên bức tường trắng, không một tiếng động bước đi quanh trúc đình.
Ban đêm gió thổi mưa giông*, mây mù âm u che lấp ánh trăng, trong đình khắp nơi u ám, đặc biệt nổi bật lên một cây thanh trúc mờ mờ sáng.
19 Loài trúc cao quý, lá xanh như ngọc bích, cành trúc leng keng như tiếng ngọc kêu, dù bị bùn phủ lên trên thì ấu măng vẫn tựa như một khối ngọc quý giá.
20 Yến Sâm lúc này đau đớn phát tác, là bởi vì lúc trước ngồi ở trúc đình quá lâu, xương cốt, bắp thịt cứng ngắc, lại vội vã chạy về, nửa đường đột nhiên bị chuột rút, không chống đỡ nổi mà ngã quỳ trước hành lang.