21
A Tú chết trên giường của chính mình, sáng sớm được người ta phát hiện, trạng thái khi chết vô cùng quỷ dị.
Một dây leo to bằng ngón tay cứa đứt cổ nàng, bao lấy nửa người trên, treo lơ lửng trên khung giường.
22 Mây tối âm u, nước ao tĩnh mịch, đây là một ngày không trăng mờ mịt. Quạ đen đánh hơi được mùi chết chóc, khàn giọng huyên náo trong gió lớn, kết thành đàn không chịu rời đi.
23
Lục mẫu sống một mình trong viện, ngủ ở phía Tây, tiền thính được tu sửa thành một gian phật đường.
Chính giữa phật đường là vị Thích Ca Mầu Ni bọc vàng đang tọa, hai bên trái phải treo cành phan, bên dưới bày mâm ngũ quả.
24 Lục Hoàn Thành cảm thấy, trầm lặng này lẽ ra phải được thay thế bằng nhao nhao cãi vã, hoặc là gào khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng mẫu thân chẳng hề làm gì.
25 Trên đường trở về tiểu uyển, trời bắt đầu đổ mưa. Nước mưa lất phất, nghiêng theo gió, hành lang quanh co buông xuống một bức rèm châu dày đặc.
26 Từ đường Lục gia tọa lạc trong nội viện, ngoài cửa là mảnh sân vườn rộng rãi, dưới gốc cây hòe cổ trăm năm, rêu xanh bao phủ trên gốc rễ chằng chịt đan xen dưới lòng đất, cành lá sum suê tươi tốt vươn đến nơi cao nhất, tạo thành một cái ô khổng lồ.
27 Hỉ khăn uyên ương thêu một đóa hoa, Lục Hoàn Thành đưa tay vén lên, nhìn thấy người kia cúi đầu, chậm rãi ngước mắt lên. Giây phút ánh mắt chạm nhau, tim đập thình thịch tựa như lần đầu tiên hai người gặp gỡ.
28 Yến Sâm bám vào đệm chăn, cật lực kìm nén, hoảng loạn khóc lóc: “Không được, không được!. . . . . Hoàn Thành, không được. . . . . Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.
29
Tác giả: Dưới đây chính là vì không muốn ngược, chính là vì cung cấp cho độc giả ngạo kiều chỉ muốn ăn đường một kết cục không ngược.
Nếu như động phòng rồi vỡ ối, tiếp theo đó sẽ không còn giống nhau, sau chương 28 thì tất cả đều là nước chảy mây trôi rồi).
30 Cây trúc nhỏ mọc lên, từ giờ phút này chính là một cây thanh trúc dồi dào linh khí. Nó nằm trong lòng bàn tay phụ thân, chân nhỏ tay nhỏ vung vẩy tựa như ngó sen quẫy nước, bật lên tiếng khóc nỉ non đầu tiên.
31 Yến Sâm được khuếch trương, u huyệt ướt mềm nóng rẫy co rút lại, eo mông vặn vẹo khiến Lục Hoàn Thành nhanh chóng cứng lên, không nhịn được đẩy hông tới.
32 Ngày hôm sau thời tiết âm u, bóng tối trùm lên mây khói tụ thành một khối dày đặc, bao phủ bầu trời Lãng Châu. Tờ mờ sáng, vầng dương hé qua đường chân trời, ánh bình minh không xuyên qua nổi đám mây dày đặc, trời đất một vẻ u ám, khó phân ngày đêm.
33 Lục Hoàn Thành nghe nói đại phu đang trên đường, liền phái người đến Thái An đường gửi một lời nhắn, trước tiên mua dược liệu giải độc, để sau khi đại phu tới kịp dùng.
34 Lúc này Hoàn Thúy mang ấm sắc thuốc từ trong nhà đi ra, thấy hai vị thiếu gia đều đứng bên ngoài, nhanh chóng bẩm báo nói phu nhân đã uống hết thuốc, đang ở trong phòng yên giấc.
35 Lục Hoàn Khang vừa bước ra khỏi cửa, A Huyền liền thu lại cây phất trần, Hoàn Thúy đưa lên một bình trà nóng, rót hơn nửa chén nước, dựa bên cửa sổ nhìn sang Lục Hoàn Thành, thấy y không có tâm tư uống trà, liền vui vẻ nâng chén uống một mình.
36
“Ca! Thừa nhận sự thật khó như vậy sao, ngươi vì sao còn không chịu tin?!”
Lục Hoàn Khang vỗ bàn một cái, chén trà chấn động nảy lên.
37 Ánh chiều tà le lói, cái bàn tròn trong Ngẫu Hoa tiểu uyển bày đủ bữa tối. Hai đĩa rau xanh xào, một bát thịt đỏ, trong bát canh hấp một cái con cá nhỏ, bát canh trắng đậm đà ngào ngạt.
38
Bánh xe lăn tròn, móng ngựa đạp trên đá xanh.
Yến Sâm ngồi trong xe, vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ.
39 Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, toàn thân Yến Sâm đều mệt mỏi. Hắn không ngủ được, đầu đau, mũi ngứa, một hơi hắt xì đến ba cái. Chỉ có Duẩn Nhi là tinh thần phấn chấn vui vẻ, luyện võ trong bụng hắn, luyện hết một bộ quyền thuật mới bằng lòng yên tĩnh.
40
Là do hắn không tốt.
Nơi này linh chướng bảo hộ hắn an toàn, là hắn lừa dối Lục Hoàn Thành, không chịu thổ lộ chân tướng, làm cho linh chướng bảo hộ biến thành một tòa tù lao, cầm chân hắn đến mức cùng đường tuyệt lộ.