81 Lục Hoàn Thành lần này đi về phương nam, nửa chặng đường đi đường núi Long Nguyên, nửa chặng đi đường sông Phả La, lộ trình qua đập qua đê, Cẩm Bình Châu, Lận Thạch Quan, ngắm mây vượt sông, chim nhạn bay thành đàn… tổng cộng hai mươi lăm thành.
82
Hai mươi chín tháng mười, Lãng Châu đổ tuyết.
Đại môn sơn đỏ tại Lục gia rền rĩ pháo nổ, đinh tai nhức óc, hành lang treo cao tám ngọn đèn lồng đỏ.
83
Trước đây, trong núi có một con báo nhỏ đáng yêu, lông đen chân trắng.
Nó tự đặt cho mình một cái tên đẹp trai chút, gọi là Huyền.
Huyền của Huyền Vũ*.
84
85
Mèo là một loài động vật không được người ta quá mức yêu quý.
Lục Hoàn Khang lại không hề có tôn nghiêm của một người chủ, thường xuyên đi theo lưng A Huyền ra sức lấy lòng, thế nhưng A Huyền cho tới bây giờ vẫn luôn trả về cho y sắc mặt kiêu chảnh.
86
Năm nào đó tháng nào đó, tại Ngẫu Hoa tiểu uyển, lúc nửa đêm
Lục Lam (giật mình): Bốn đứa! Nhà Nhị thúc đã có bốn đứa rồi!
Lục Huyên (ngủ khò khò):…
Lục Lam (đẩy): Đứng lên! Đứng lên cho tỷ!
Lục Huyên (nửa mê nửa tỉnh): … Tỷ tỷ?
Lục Lam (giơ tay): Bốp!
Lục Huyên:.
87
Mười mấy năm sau, Thương Ngọc Hiên, trước cửa sổ phía Tây.
Đại Trúc Tử: Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt đã đến mùa măng rồi.
88
N năm sau này, Huyền Thanh đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng ở đỉnh núi Kim Đỉnh Sơn, mặt đầy tức giận: “Cây trúc kia của nhà ngươi đã trở lại rất nhiều năm rồi!”
A Huyền vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy!”
Đạo trưởng phùng mang trợn mắt: “Vậy tại sao còn tới lấy nước nữa!”
A Huyền: “Ngươi chưa nói không để cho ta lấy nước = =”
…
Đạo trưởng giận dữ: “Vậy ngươi mang mấy thùng là có ý gì?!”
A Huyền quay đầu liếc thùng nước, thản nhiên nói: “Mỗi ngày tới một chuyến rất mệt, đổi thành thùng đựng nước, kết quả là rút ra cả thùng!”
Đạo trưởng sụp đổ: “Đám mèo con này đến là có ý gì?!”
A Huyền càng thản nhiên: “Thùng lớn như vậy, một con mèo như ta sao mang được.