1 Nói thật, Liễu Ngạn Huân không biết bây giờ mình còn lại cái gì.
Tất cả mọi chuyện thật sự là hỏng bét! Hắn lúc này đang trừng mắt nhìn phòng trọ ở tầng cao nhất, bên trong trừ bỏ một ít quần áo cùng máy tính,Tống Hoàn Minh đều mang tất cả đồ đạc đi.
2 “Nê. . . . . . phù. . . . . . muốn nói chuyện a!Ngã bệnh sao?” Y một tay đặt lên vai Liễu Ngạn Huân, lại nghênh ngang hỏi một lần nữa, y nghiêm sắc mặt tái nhợt giống như tượng giấy trắng.
3 Tháng 9 năm 2000
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào dòng người mãnh liệt trên đường phố Đài Bắc, khiến người khác có một cỗ tinh thần phấn chấn.
Đối với phần lớn người mà nói, đây là một bắt đầu vô cùng vui vẻ, nhưng có một người lại hết lần này tới lần khác cảm xúc đối lập với bầu trời quang đãng kia.
4 “Cái gì a?” Liễu Ngạn Huân đau đầu.
“Đây căn bản là ông nói gà bà nói vịt sao! Tôi là nói, tôi nếu làm không tốt sẽ không có cách nào đặt chân ở chỗ này.
5 “Chờ một chút!” Liễu Ngạn Huân giật mình quay đầu lại nhìn y, “Tôi không nói là tôi muốn ở chung a! Tôi muốn trở về chỗ tôi ở. Anh kêu tài xế lái trở về!”
“Không còn kịp rồi.
6 “Liễu tiên sinh, dạ tiệc 20 phút nữa sẽ bắt đầu. ”
Thanh âm Joel từ ngoài cửa truyền vào, mà ở bên trong gian phòng Liễu Ngạn Huân còn chưa nhúc nhích đứng ở bên mép giường, ngây ngốc nhìn một số bộ tây trang Hầu Quang Uy thay hắn chuẩn bị.
7 Khu vực đô thị phồn hoa, trong một quán cà phê an tĩnh.
“Nơi này có một chi phiếu, số tiền phía trên tùy cậu điền. ” Liễu Ngạn Huân đem chi phiếu của Hầu Quang Uy đưa cho Tống Hoàn Minh.
8 Ba ngày sau Liễu Ngạn Huân cùng Charles lần lượt mất tích.
Từ trên xuống dưới Elizabetta cũng bởi vì phát biểu của mùa đông mà bắt đầu bận rộn, thế nhưng các nhân viên cấp cao, động tác trên bàn vẫn như cũ không ngừng.
9 “A. . . . . . Không thể! Ken!”
Đứng ở gần trên cây thông cao, Liễu Ngạn Huân đang chuẩn bị treo sao lên, liền giận dữ mắng mỏ Ken đang ngậm đồ trang trí màu đỏ.