61
Xa cách bốn năm, Yến Sâm cuối cùng toại nguyện gặp được Lục mẫu.
Lão thái thái tóc mai điểm hoa râm, khuôn mặt đôn hậu, từ chỗ ngồi đứng lên đón chào.
62
Mùng một tháng Giêng, Yến Sâm chưa trở về.
Mùng hai tháng Giêng, Yến Sâm vẫn chưa trở về.
Giống như một đóa hoa bạch đàn chưa nở đã tàn, đi đến vội vàng, không dừng lại trên thế gian.
63
Từ đó về sau, Yến Sâm không thể rời trúc đình nửa bước.
Lục Hoàn Thành như chim non sợ cành cong, chỉ e hắn dẫm lên vết xe đổ, thực sự ném tính mạng mình ra sau, liền không cho phép hắn tự ý đi ra ngoài.
64 Yến Sâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn biết nếu cứ mất thời gian như vậy, không có chút ý nghĩa gì, toàn bộ đều lãng phí khi hắn luôn lặp đi lặp lại việc cầu mà chẳng được.
65 Sóng lòng nơi Lục Hoàn Thành dâng trào, nhanh chóng ôm Yến Sâm đảo ngược vị trí, trần truồng nằm đầu giường, dương vật đỏ tím giữa hai chân không ngừng khiêu khích, không nhịn được muốn được bao phủ.
66
Lục Hoàn Thành lúc này mới thu hồi khí lực, thúc giục hắn: “Nói đi. ”
Vừa nói vừa lắc hông hai cái, ý là nếu không nói thật, tiếp tục lấy cực hình hầu hạ.
67
Ngoài cửa sổ nghe tiếng chim hót trầm bổng, ríu ra ríu rít, khiến người tỉnh mộng.
Một luồng ánh nắng chiếu xuyên qua sa trướng, không nghiêng lệch chiếu thẳng trên mí mắt, Yến Sâm bị chói, vô thức cau mày cọ vào lòng Lục Hoàn Thành, đầu vùi vào trong bóng tối, lại mơ màng thiếp đi.
68 Mặc dù linh khí vẫn sung mãn, trong lòng Yến Sâm vẫn có điều không chắc chắn, sợ rằng linh khí bất ngờ đến thì cũng có thể bất ngờ đi, thế là đề nghị sau khi dùng xong tảo thiện* thì sẽ đến tìm A Huyền nói chuyện.
69 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huynh đệ nhà họ Lục ngồi yên lặng ngoài sảnh, sắc mặt hai bên đều xấu tệ.
70
Ánh bình minh nhè nhẹ, sương mù lượn lờ trong rừng, làm phai đi sắc biếc của trùng trùng lá trúc.
Góc tường mọc ra từng tảng rêu xanh ẩm ướt mềm mại, tiếng chim ríu rít tràn bên tai, dòng suối trong vắt từ tường viện dẫn tới, tí tách, tí tách, từng giọt nước trong suốt rơi suống ao nhỏ….
71 Lúc Lục Lâm đội một chiếc lá sen làm ô chạy vào phòng, Lục Hoàn Thành và Yến Sâm đang ngồi đối diện bên cửa sổ uống trà, thương lượng làm thế nào thuyết phục con trai ngủ một mình trong phòng.
72
Nụ hôn rực lửa dày đặc rơi xuống, sau gáy, trước má.
“Ngươi tới làm gì, hử? Tới làm gì? Không phải còn phải chăm sóc Duẩn Nhi sao, cớ gì nửa đêm tới tìm ta?!” Lục Hoàn Thành châm chọc hắn, mùi đố kị sôi trào trong giọng điệu, “Nói đi, A Sâm, nói xem sao lại tới tìm ta, có phải hay không nơi này… ngứa ngáy không chịu nổi?!”
Lục Hoàn Thành lần xuống dưới háng hắn sờ một cái, dưới ngón tay quá đỗi mịn màng, lúc này liền không nhịn được văng ra mấy tiếng chửi tục, gấp gáp lột sạch quần áo hắn, ngón tay bỗng chốc đâm vào hậu huyệt, dưới xuân triều vô hạn khuấy động thật mạnh trong nơi thầm kín.
73
Lục Hoàn Thành đối với việc mình nhìn xa trông rộng làm ra một lời nói dối nho nhỏ với Lục Lâm cảm thấy vạn phần vui mừng.
Bởi vì từ tối hôm sau trở đi, không có quá nhiều người gần gũi Yến Sâm nữa.
74
Trừ Lục Lâm, A Huyền trải qua mùa hè này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đêm giao thừa, Lục Hoàn Thành trên bàn cơm đã khuyên em trai bỏ văn từ thương, vốn tưởng rằng mấy câu đùa giỡn mà thôi, ai ngờ Lục nhị đệ đệ lại bị đầu độc coi là thật, gác sách lại, học tập ca ca cùng lo liệu chuyện làm ăn trong nhà, mỗi ngày từ lúc mặt trời lên đã chạy qua chạy lại chẳng thấy bóng dáng.
75
Cuối tháng chín, sen tàn héo lụi, sương muộn kết hạt.
Một mùa hè náo nhiệt vui vẻ lặng lẽ trôi qua, thu đỏ nhuộm khắp Lãng Châu, núi rừng sâu, phù vân thấp, nước ở bãi sông mọc lên bạt ngàn lau sậy, vạn đóa đinh hương phượng vĩ chập chờn trong gió tây, lộ ra một biển bông rối rắm.
76
Nến đỏ ánh trên sa trướng, mơ hồ nhuộm lên một lớp ánh sáng ấm áp mông lung.
Yến Sâm không nói lời nào, đi về phía trước mấy bước, một tay nắm bả vai Lục Hoàn Thành từ từ đẩy người lên giường, cúi người đến gần, si mê ngắm nhìn y.
77
Nhạn chia ly than khóc, quạ mê muội kêu gào.
Phong đỏ mới vừa trôi theo dòng nước, lại đã thấy tuyết đầu mùa lấm tấm, phất qua song cửa sổ.
Thời tiết Lãng Châu càng ngày càng lạnh, Yến Sâm bọc trong thảm dựa bên tháp, ôm noãn lô trong ngực, tay cầm một quyển sách cũ, giữa hai hàng lông mày vẫn không hết buồn bực.
78 Ngay trước mặt chư vị tổ tiên Lục gia làm chuyện dâm đãng như vậy, thật là mất hết mặt mũi lẫn liêm sỉ. Trong lòng Yến Sâm xấu hổ không thôi, bụng cũng thắt lại, bắp đùi đúng lúc chảy ra một đám dịch vị sền sệt.
79
Ngẫu Hoa tiểu uyển, trong phòng tắm.
Nhiệt khí lượn lờ bay lên, tiếng nước chảy tí tách không ngừng.
Yến Sâm đỏ mặt, khẽ cắn môi, hai tay bám dọc theo thùng tắm, cong mông về sau khẽ nhếch lên bờ mông trắng nõn.
80 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diễn kỹ phái: năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh -QT
Là một người được ví với loài ngựa chăm chỉ lại dũng mãnh, Lục Hoàn Thành không nghĩ tới cũng có ngày mình thất nghiệp.