1 Đời Chu, năm thứ ba mươi mốt, Chu Vương hạ lệnh tấn công nước Triệu, Khải điện hạ lãnh binh chinh chiến, nước Triệu sức nhỏ, không địch lại, hiến Thẩm Ngọc để cầu hòa.
2 Ở trong lều của Khải điện hạ, cảnh xuân vô hạn. Hai người trên giường hoàn toàn không biết đến sóng gió mãnh liệt bên ngoài.
“Ngọc, ngươi bảo ta đáp ứng đàm hòa, đáp ứng điều kiện của nước Triệu, ta cũng đáp ứng rồi.
3 Tiểu binh đi rồi, Hàn Khải thò tay ôm lấy Thẩm Ngọc: “Ngọc nhi, ta không thích ngươi nói chuyện cùng hắn. Hàn Cẩn trở về, không chừng chúng ta không còn lại bao nhiêu thời gian, ngươi nói thêm với ta vài câu, đừng để ý người khác được không?”
“Được chứ.
4 Giết Hàn Khải thì hắn có thể sống, lấy mạng đổi mạng.
Thẩm Ngọc run rẩy nhận kiếm, hai tay cố cầm chắc, gửi hết cơ hội sống của mình vào thanh kiếm này.
5 Phương Nghị thấy hắn mặc mỏng quá, cởi áo ngoài khoác lên người hắn. “Gió đêm lạnh lắm, mặc vào đi. ”
Thẩm Ngọc còn khóc thút thít, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, mặc áo vào, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.
6 Hàn Cẩn đang lau chuôi kiếm của mình, hắn lau mềm nhẹ tinh tế, như đang đối đãi với tình nhân.
Trên bàn đặt một chiếc đèn dầu, rèm che lều bị đẩy ra, gió thổi vào, ngọn lửa run lên.
7 “Hầu hạ điện hạ là ta vọng tưởng……” Hắn hốt hoảng đứng lên, “Ta đây sẽ đi ngay. ”
Tay Hàn Cẩn dừng ở giữa không trung, nỗi lòng hắn phức tạp, nghĩ đến trong mắt Bạch Ngọc không còn có hắn, ngực lại hơi nhói đau.
8 “Tàn đảng của hoàng thất nước Triệu ẩn vào khách dự lễ, không ai đoán được chúng sẽ đột nhiên gây rối. ”
Bạch Ngọc vội nắm chặt áo cưới, vội vàng hỏi: “Phương Nghị đâu? Hắn có bị thương không?”
Hàn Cẩn đi đến trước bàn rót hai ly rượu.
9 “Sao mới sáng đã xụ mặt rồi?” Mặt Hàn Cẩn có vẻ rất thỏa mãn.
Không biết còn tưởng người nằm dưới chính là Bạch Ngọc, hắn thầm cắn răng, xoa eo. Hàn Cẩn thấy thế không ngừng xoa bóp giúp hắn: “Thoải mái chút chưa?”
Bạch Ngọc gật đầu đáp lại, nghĩ lại mới thấy vừa rồi tựa như hành vi ân ái của phu thê, không kìm được thẹn quá hóa giận đỏ mặt.
10 “Vị đại nhân này nhìn nhầm người rồi, ta là Quân phu nhân của Chu Vương. ”
“Ngọc Nhi, ngươi nghe giọng của ta. Ngươi không nhận ra ta sao?”
Quân Khuynh nói: “Nhiều năm trước có vị cố nhân, dáng người, âm sắc rất giống đại nhân, nhưng hắn đã qua đời từ lâu……” Hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta thật sự không dám vọng tưởng rằng hắn còn sống trên đời.