1 Hắc đạo là cái gì?
Chỉ sợ là Tô Lương căn bản chưa hề nghĩ qua.
Nhưng mà, ngay ngày hôm nay, y nhìn thấy một đám người bắn giết nhau, ở chỗ chỉ cách bản thân y không quá bốn mươi mét, một chiếc xe BMW màu đen vừa mới đậu ngay trước cửa quán rượu, người phục vụ mở cửa xe, một người trung niên mặc tây trang thẳng thóm từ trong xe bước ra còn chưa kịp đứng thẳng, một người công nhân vệ sinh mặc đồ làm việc màu xanh móc một cây súng từ trong ngực ra, cực nhanh, Tô Lương còn chưa kịp chớp mắt, người trung niên đó đã ngã ra đất, màu máu đỏ lòm chảy tràn trên mặt sàn đá cẩm thạch, tạo nên một dòng chảy nhỏ kỳ dị.
2 Dường như là không có ai đuổi theo, Tô Lương vừa quan sát động tĩnh ở xung quanh, vừa suy nghĩ xem bản thân nên đi đâu.
Ở nơi đường phố phồn hoa, dòng người chỉ lướt qua nhau, Tô Lương có một cảm giác mê mang cùng cực, có phải là nên trở về xem thử hay không? Có lẽ những người đó đã lầm lẫn địa điểm, có lẽ chỉ là ai đó đang dựng một trò đùa không chừng mực thôi, nhưng mà trong lòng lại có một âm thanh đang nói với Tô Lương, không được, không thể trở về.
3 Tô Lương buổi sáng liền rời khỏi nhà của Lư Khánh, đi lung tung rất lâu sau, dùng năm đồng tiền mua một bát mì thịt bò lấp đầy bụng, rồi suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc là nên đi về đâu, tuy rằng Tô Lương rất thông minh, nhưng đã không có tiền thì dù có thông minh, tiếp tục học thì cũng không được cái gì nữa.
4 Tô Lương cảm thấy bản thân khẳng định là gặp quỷ rồi, y thấy bản thân đang trần truồng nằm trên một chiếc giường màu trắng cực đại hào hoa, cả căn phòng ngủ này lớn đến mức vượt quá phạm vi mà Tô Lương có thể tưởng tượng được, bức tường các mặt đều làm bằng thủy tinh chạm đất, trong phòng ánh sáng tràn đầy, sáng rực rỡ khiến cho Tô Lương không biết bản thân có phải là đã tiến vào một nơi gọi là thiên đường hay không…….
5 Tuy rằng trong căn phòng không có ánh đèn, nhưng mà thông qua ô cửa sổ chạm đất, đèn đóm sáng ngời của thành phố cũng khiến cho cả căn phòng ngủ được chiếu sáng rõ ràng, nhưng mà dù Tô Lương có nhìn thế nào thì cũng không thể thấy rõ được biểu tình lúc này của Tô Hàm, có lẽ cũng có thể nói hắn căn bản là không hề có bất cứ biểu tình nào, Tô Lương ngây ra một khắc, không đợi Tô Hàm cởi hết cúc áo của y ra, Tô Lương gầm lên: “Bỏ tôi ra, anh điên rồi, anh điên rồi, tôi là cháu của anh, tôi là con trai, anh là một tên biến thái, bệnh thần kinh……”
Tô Hàm không chút để ý đến tiếng kêu gào của Tô Lương, ngược lại hắn càng thêm hứng thú, một phát xé rách chiếc áo sơ mi còn chưa cởi xong, ba chiếc cúc còn lại bị bứt tung rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lách cách……
Tiếng kêu la của Tô Lương hiển nhiên là không có hiệu quả gì, đã không thể khiến cho tên ác quỷ trước mắt này dừng lại, cũng không có gọi được ai đến cứu y, dường như cả tòa nhà này chỉ có y và tên biến thái này mà thôi, y vừa tức lại vừa sợ, không ngừng vùng vẫy thân thể đang bị khống chế.
6 Tô Lương cảm thấy rất đau đầu, y cũng không biết bản thân nên đi đâu, Tô Hàm không có bắt nhốt y, lúc y muốn đi Tô Hàm ngay cả chân mày cũng không thèm nhăn một cái, thậm chí còn khiêu khiêu khóe môi, giống như chế giễu y quá đơn thuần, Tô Lương đã ở bên ngoài lang thang mấy tiếng đồng hồ rồi, sắc trời cũng dần dần tối lại, nhìn thấy từng dòng xe hơi nhanh chóng lái qua trước mặt, y cười ha ha thật lớn, cười bản thân yếu đuối, cười bản thân vô dụng…….
7 Tô Lương khó khăn lắm mới điều tức được hơi thở, thấy Tô Hàm đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn y, cái gì chứ, hình như vừa rồi là y bị hung hăng treo ghẹo nha, y càng nhìn gương mặt của Tô Hàm thì càng cảm thấy đáng ghét, thuận tay liền cho Tô Hàm một quyền, Tô Lương hoàn toàn không ngờ được Tô Hàm căn bản không tránh, cho nên để cho Tô Lương đánh ngay trực diện, gương mặt của Tô Hàm trong thoáng chốc liền xưng lên, nhãn thần biến thành màu huyết đỏ, gầm lên: “Cậu mẹ nó dám đánh tôi.
8 Tô Lương bất giác bắt đầu rên rỉ, lúc này lý trí của y đã không còn lại bao nhiêu, ngẩng đôi mắt mê ly ngóng nhìn Tô Hàm đang ở trên người y rong ruổi, đã cảm thấy bản thân có thế nào cũng không sao hết rồi, trước mắt y có lưu quang thoáng qua, rồi đạt đến cảnh giới khoái lạc không nói nên lời, thì ra thân thể này cũng có thể khoái lạc như thế a….
9 Tô Lương nằm trên giường lăn lộn hơn nữa ngày cũng không thấy có ai đi vào, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoài nghi, nhưng thân thể của y lại chua sót lợi hại, không muốn cử động một chút xíu nào, trong căn phòng không có thứ gì có thể biểu thị được thời gian, chỉ là nhìn ra ánh mặt trời ở ngoài thì chắc đã không còn sớm rồi.
10 Tô Lương bị kéo tha vào trong phòng của mình, còn có chiếc giường rộng lớn nức mắt trong căn phòng…… ta rốt cuộc tính là cái gì…… tại sao phải để cho một tên con trai chơi đùa thành thế này…… không cam tâm sao…… nhưng ta lại có thể làm thế nào?
Mục quang của y đã có chút tản mác, hoang mang nhìn phía trước, lại không biết bản thân cuối cùng muốn nhìn thấy những gì…… cầm dưới một trận đau đớn, gọi lại thần trí của y, mục quang y đối diện với người trước mắt luôn một mực ức hiếp y……
Không giãy dụa được…… không biết từ lúc nào, Tô Lương phát hiện tứ chi của bản thân đã bị cà vạt cột vào bốn góc giường, nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, ngẩng mặt đối diện với hầu kết đang nuốt nước miếng của Tô Hàm và ánh mắt đã bốc cháy của hắn….
11 Trùng kích một lúc lâu, khi Tô Hàm lại ngẩng đầu lên, Tô Lương đã hôn mê từ lâu, nhưng không biết là vì đau đớn mà hôn mê, hay là bị khoái cảm đánh úp cho ngất đi, làn da thủy sắc tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho Tô Hàm trong một chốc không thể mở mắt, ta làm sao thế này? Tô Hàm từ bên trong Tô Lương đi ra, mang theo khá nhiều dịch thể trắng đục nhớt nhát.
12 Đợi đến khi căn phòng hồi phục lại yên tĩnh, Tô Hàm lãnh đạm cười, đi về phòng của Tô Lương……. .
Toàn thân Tô Lương đau nhức, động một chút, cố gắng mở cặp mắt ra, thứ đập vào mắt trước tiên là tóc, mái tóc đen nhánh như mực của Tô Lương, sau đó y chú ý đến một sự thật khiến y vô pháp tiếp nhận, cái người đang an tĩnh ngủ ở bên cạnh y, lại chính là ác quỷ trực tiếp giày vò y như một lạc thú.
13 Tô Lương cảm thấy trên mặt có chút đau đớn, mở to mắt ra, nhìn thấy một tay của Tô Hàm đang vỗ mặt mình, y tức giận, bực mình nói: “Làm gì vậy!”
“ Tôi đã nói rồi, chỉ để cậu ngủ hai tiếng đồng hồ thôi, hiện tại đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.
14 Tô Lương kinh ngạc, nghe được tài xế phía trước hoảng loạn nói: “Thiếu gia, sắp sửa đến nơi rồi. ” Nói rồi đích thật nhìn thấy chiếc xe đi vào một con đường rộng lớn, càng đi càng sâu, sau đó đi qua một bảng chỉ đường, lái vào sâu trong rừng…….
15 Hai người âm thầm ăn hết bữa cơm, thấy sắc trời đã gần tối, nhưng cả căn phòng vẫn trống trải vắng vẻ, không có một chút hơi người, ban ngày còn tốt, chẳng qua lúc này Tô Lương đã hơi để ý, Tô Lương vì bản thân quyết định muốn lưu lại chỗ này sống mà giãy dụa, y thậm chí có chút mâu thuẫn nghĩ lại chỗ này cũng rộng rãi cực kỳ, nhưng căn phòng lại sáng tỏ dị thường….
16 “ Nhưng tôi cũng không thích ở chung với anh. ” Không dễ dàng gì mới rời được sự kìm kẹp của Tô Hàm, Tô Lương hít thở dữ dội, thấy Tô Hàm nhàn tản cười, và đang dùng một ánh mắt gần như ái muội để nhìn y, y liền quay đầu ra nhìn cửa sổ.
17 Tiếng chuông điện thoại náo động vào sáng sớm đánh thức Tô Lương đang trong giấc mộng, y nhàn tản đảo mắt qua bên cạnh, mới phát hiện Tô Hàm đang ngủ bên cạnh, vùi đầu vào trong gối.
18 Trong lúc suy nghĩ, xe đã chậm rãi tiến vào một tòa kiến trúc tựa như một vườn hoa, không phải là nhà của ba y, nhưng cũng không nhận ra đây là đâu, Tô Lương cười cười, khi phục vụ mở cửa xe, liền quay người xuống xe, trên mặt đất trải thảm đỏ thật dày, kéo dài thẳng đến bên trong phòng tiệc, thanh âm huyên náo, chắc không phải là một bữa tiệc nho nhỏ rồi.
19 Tô Lương muốn giãy dụa, cả cơ thể đều bị đẩy về sau, mang theo xung lực cường đại, lưng dựa vào thân cây, cánh tay bị áp chế sau lưng, thân thể bị ép chặt cứng ở giữa thân cây và Tô Hàm, khiến y thở không nổi.
20 Tô Hàm âm trầm đi vào, bên trong đều là những vị đại nhân vật, chẳng qua trong mắt của Tô Hàm thì cũng đều giống nhau là con người mà thôi, hắn đứng trước cổng đảo hai mắt, vốn có vài ông chủ tiểu xí nghiệp muốn lại gần để dựa hơi, nhưng đều bị mục quang sắc bén của hắn làm co ro tại chỗ.