1 1 số chú thích:
Trùng tộc: xã hội trùng, nam nam thế giới, bao gồm hùng tử (giống đực) và thư tử (giống cái). Hùng tử và thư tử đến với nhau dựa theo chỉ số tương thích, phân biệt hùng và thư bằng dấu hiệu trên cơ thể gọi là trùng vân, một hùng tử có thể có nhiều thư tử =]], tỷ lệ hùng thư luôn chênh lệch rất lớn, hùng tử thuộc dạng hiếm trong xã hội trùng tộc (giống như chế độ đa thê), thư tử mang thai, đẻ trứng.
2 Địa điểm hẹn là quán cà phê ở gần trường học, Lạc Quỳ Nguyệt theo hướng dẫn, tìm đến một vị trí hẻo lánh.
Người kia đã có mặt trước, Lạc Quỳ Nguyệt bối rối nhìn đối phương vài lần, gã này ăn mặc một thân áo sơ mi trắng, bờ môi nở rộ nụ cười, tựa hồ rất thân thiện.
3 Tần Hàn mang quần áo bước đến trước buồng tắm, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, “Quần áo đến rồi, mở cửa đi. ”
Lạc Quỳ Nguyệt hé mở cánh cửa cọt kẹt một tiếng thành khe hở nhỏ xíu, cậu vươn cánh tay còn bốc hơi nóng định cầm y phục từ tay Tần hàn.
4 Hôm sau Lạc Quỳ Nguyệt rời giường, cảm thấy bầu không khí trong ký túc xá khá quái dị so với thường ngày, cậu nghĩ Lâm Hạo và Bạch Ninh Sinh có lẽ đã biết gì đó, nhưng bọn họ vẫn sinh hoạt với nhau bình thường như cũ.
5 “Tao đệt mẹ mày. ” Lâm Hạo cười gằn, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Sênh Bắc với ánh mắt dường như muốn xé nát gã ra. Hắn tiến lên vài bước, đột nhiên lao cả người vào đánh đấm đối phương.
6 Bảo vệ trường mở cổng, nhìn mà khiếp sợ, riêng Lâm Hạo mặt vẫn không biến sắc, ôm Lạc Quỳ Nguyệt trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá có hộp đồ y tế, Lâm Hạo dấp ướt khăn mặt, vắt khô rồi lau chùi bàn tay và gương mặt lấm bẩn của mình.
7 Kể từ hôm đó, Lạc Quỳ Nguyệt và Lâm Hạo chiến tranh lạnh cũng được 3 ngày rồi.
Lạc Quỳ Nguyệt vốn hổ thẹn lắm, nhưng thiết nghĩ lúc này Lâm Hạo cũng không muốn nói chuyện với mình, nên cậu cũng thuận theo đối phương, cố gắng không tiếp xúc với hắn ta, tránh để hắn vừa thấy mình đã nổi giận.
8 Cuối cùng Lạc Quỳ Nguyệt cũng tỉnh lại, thấy mình đang ở một gian phòng u tối như nhà kho, lại bị trói trên ghế.
Trước mặt cậu là một hùng tử lạ mặt, Lạc Quỳ Nguyệt mơ màng nhìn y, đối phương giấu khuôn mặt trong bóng tối, khiến cậu thêm phần bất an.
9 Rèm cửa sổ che khuất những tia nắng sớm, căn phòng chìm trong bóng tối, từng ngóc ngách đều toả ra dư vị phóng đãng của chuyện yêu nóng bỏng.
Lạc Quỳ Nguyệt giật giật hàng mi, cuối cùng cũng mở được mắt, vừa trải qua giấc ngủ sâu, nên cậu vẫn còn hơi mơ màng lim dim.
10 Sau khi đẩy Lâm Hạo ra rồi trốn tránh, cậu chưa từng nghĩ mình có thể trở nên thảm hại như vậy.
Tất cả xảy ra quá sức tưởng tượng, cậu thậm chí còn không hiểu nổi trên người mình có điểm nào hấp dẫn mấy người bọn họ.
11 “Ưm… a… đừng…” Tiểu hùng tử bị ép đến nỗi mắt lơ mơ, mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc như ra sức cự tuyệt.
Hơi thở nóng bỏng quyện vào nhau, Diệp Sênh Bắc hôn trọn bờ môi thơm mềm của cậu rồi hôn dọc một đường xuống dưới.
12 “Đừng tỏ vẻ không tin vậy chứ, tôi đã gọi tất cả người nhà tới. Hơn nữa tôi còn biết em chỉ còn một tháng nữa là đủ tuổi thành niên rồi. ”
Lạc Quỳ Nguyệt khổ sở cười gượng, “Anh lừa tôi nữa à?” Nói xong, cậu giãy giụa buông gã ra.