1 Trong kinh thành, thanh lâu nổi tiếng nhất, sinh ý vượng nhất không phải là kĩ viện, mà là tiểu quan quán.
Thân phận tủi nhục nhất, thấp kém nhất, không thể nhìn người nhất cũng không phải là kĩ nữ, mà là kĩ nam.
2 Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Mặc Liên ôm đầu đau đến nhíu mày. Qủa nhiên đã qua tuổi trẻ rồi thì không nên uống rượu, mà uống như hắn thì là có chút không cần mạng.
3 Hôm nay cũng chỉ là một buổi tối bình thường thôi.
Tiểu quan quán vẫn đông khách như bình thường, người đến không ngớt. Đây là chốn vui chơi, sẽ không có người nguyện ý muốn quản chuyện của người khác, việc mình mình làm.
4 Liền mấy hôm sau, có tin đồn truyền đến nói, Tống Ngọc hôm đấy trở về phát bệnh, là thương hàn, lại không có tiền chạy chữa, bệnh nặng qúa mà qua đời.
5 Đêm sắp xuống, có chút lạnh, lối đi ra hậu viện tuyệt không có người. Giữa một mảng thanh tĩnh liền có tiếng đập cửa không ngừng, tựa như người ngoài cửa rất kiên trì, một hồi không có người mở cửa lại đập thêm một hồi nữa.
6 Lục Yến đã chết!
Đối lập với xa hoa trụy lạc ngoài kia, trong hậu viện tối đen một mảng, phút chốc Mặc Liên không biết phải làm thế nào. Xác của Lục Yến vẫn còn đang ở trên giường hắn, máu đỏ dính trên chăn của hắn, một tình huống thật đáng sợ, khiến Mặc Liên sợ đến ngây ngẩn cả người.
7 Trước cửa tiểu quan quán xuất hiện một vị đại gia.
Từ đầu đến chân đều toát ra vẻ hoa hoa công tử, một bộ dáng phong lưu tiêu sái còn không nói, chỉ cần bằng hắn vừa vào cửa liền vung bạc đè chết người cũng khiến cho cả cái tiểu quan quán này phải hận không đem hắn lên cúng như thánh thần rồi.
8 Mặc Liên không tin tưởng liền giơ tay lên tát cho mình hai phát, má thấy đau nha. Người ở trước mặt qủa nhiên là Lục Lục, Lục Lục bằng xương bằng thịt.
9 Ai trong tiểu quan quán cũng có thể thấy là mấy ngày này Mặc Liên, từ âm âm trầm trầm mà vui vẻ hơn nhiều, điều này có quan hệ đến tên câm, cà nhắc đi bên cạnh hắn không ít.
10 “Ngươi đây là đang có chuyện gì?”
Họ Diệp nằm nghiêng người trên giường, ánh mắt nghiền ngẫm mà đánh giá Mặc Liên, người đang ngồi bên cạnh, vẫn một mực yên lặng.
11 Cứ như thế thức nguyên một đêm ròng.
Chính Mặc Liên cũng không biết được rốt cuộc trong một đêm đó mình đã suy nghĩ những gì, chỉ biết rằng khi hắn kịp chú ý thì đêm cũng đã qua.
12 Ngày hôm đấy Mặc Liên không trở về. Đến tận buổi chiều, một góa phụ bán đậu hũ ở phố tây thấy hắn ngất xỉu bên cạnh bờ sông, ban đầu còn giật mình tưởng là xác chết.
13 Trong kí ức của hắn, tất cả là một mảng mù mịt.
Hắn từng gọi là Trác Linh.
Chỉ nhớ rằng mình chính là từ trong hoàng cung này mà sinh ra, vừa mới sinh đã mang thân phận cao qúy chẳng mấy ai bì được, tứ hoàng tử Trác Linh, thế nhưng sau này khi nhận thức rõ ràng hắn lại ngàn lần vạn lần mong mình chỉ là một đứa nhỏ bình thường, sinh ra tại gia đình bình thường, sống một cuộc sống bình thường, sinh ra trong hoàng thất, chính là tội nghiệt.
14 Hồi thứ 1: Viếng mộ.
Lại nói, hôm đó, Lục Lục trở về tìm Mặc Liên chính là cái gì cũng chưa kịp nói, cái gì cũng chưa kịp làm đã bị Mặc Liên rầm một cái đem đại môn đóng lại, nhốt ở ngoài.
15 100 câu hỏi hướng đôi phu phu!
※
Xin chào tất cả mọi người!
Để kỉ liệm Lục Lục chính thức hoàn, chúng ta sẽ có một cuộc phỏng vấn nho nhỏ với hai nhân vật chính Lục Lục và Mặc Liên, mọi người, vỗ tay!!
Chương trình của chúng ta, ngoài sự tham gia của hai nhân vật chính còn có toàn thể dàn nhân vật phụ làm khách mời, Xin được giới thiệu:
Biên tập: Tác giả -sama
Hậu kì: Tác giả -sama
Chỉ đạo hậu trường: Tác giả- sama
MC: Tác giả -sama…
kèm theo một người rất quan trọng, người luôn vất vả đồng hành cùng Lục Lục ngay từ chương đầu: tác giả -sama.