1 Tôi thường xuyên nằm mộng. Bên trong một khoảng không không hề quen thuộc, một người chạy trốn, có thể nói là trốn tránh. Tình huống cụ thể ra sao, tôi không miêu tả được, khoảng không kia bị bóng đen bao trùm hơn phân nửa, cho nên tôi chỉ có thể nhìn thấy khu vực bên người tôi, tôi muốn ra ngoài nhìn ngắm, nhưng tầm mắt lại không thể kéo dài.
2 ‘No children, no woman. ’
Đây là luật lệ, phàm là tìm được người chúng tôi, hẳn là hiểu rõ điểm này.
Xét theo một phương diện nào đó, đây giống như một loại chủ nghĩa nhân đạo.
3 Trước khi gặp Jung YunHo, tôi không thể nhớ được một cái tên của người nào mà tôi giết chết cả.
Thế nhưng tôi nhớ tên của hắn, không phải bởi vì hắn là con trai của quan lớn viện kiểm sát tối cao của thủ đô, cũng không phải bởi vì tư liệu trong sạch không hề có chiến tích đáng nói, mà là bởi vì hắn là người đầu tiên tôi có thể tự quyết định quyền sống chết.
4 Trước hôm nay, điều tôi cần phải làm là nhìn tài liệu, sau đó giết người.
Giống như một cái máy, chỉ cần mở ra sẽ lập tức di chuyển, tắt đi liền ngừng lại, không chống cự, cũng chẳng nghĩ đến việc đó.
5 Giọng điệu của Jung YunHo khi mang theo âm mũi dày đặc, nếu như âm cuối không dừng lại đúng lúc thì nghe giống hệt như đang nũng nịu.
Lúc Jung YunHo ăn trông rất chuyên chú, chôn đầu quét sạch không chừa một miếng, vừa nhanh lại vừa nhiều.
6 Đừng cố gắng đi suy đoán thế giới nội tâm của kẻ khác, đó là một cách làm không hề lý trí.
Không thể nhớ là câu nói đó nhìn qua ở đâu, bị suy nghĩ của chính bản thân tôi bóp méo thành: đừng tùy tiện đi đặt chân vào thế giới của kẻ khác, một khi dính vào, liền phải có trách nhiệm.
7 Trên thế giới này có một loại người, trời sinh so với người khác cần phải có ý thức trách nhiệm hơn. Tuy rằng không đến mức bẩm sinh, lo trước cái lo của thiên hạ, nhưng bọn họ cứ suy nghĩ hết lần này đến lần khác, so với những kẻ khác còn nhiều hơn.
8 Dựa theo chỉ thị, hôm nay tôi đã có thể tháo thạch cao xuống, đồng thời cầm lấy tấm ảnh X-quang mà không biết là của ai lên, phía trên là xương tay trái đã được thẩm tách hoàn hảo.
9 Con người dưới tình huống nào mới có thể đề cao cảnh giác?
Kỳ thực trong cuộc sống bình thường, những phòng bị này đơn giản chính là dùng khi phòng cháy, phòng trộm và phòng lừa gạt.
10 Tôi lại mơ thấy giấc mơ đó.
Vẫn không thể chạy trốn, nơi đó giống như một mê cung bị niệm chú, tôi hoàn toàn bị bao vây ở bên trong, không tìm được lối thoát.
11 Bảy năm trước, Kim JaeJoong mười ba tuổi chỉ là một học sinh trung học bình thường. Có một gia đình hòa thuận hạnh phúc, một người ba bác học nho nhã, một người mẹ xinh đẹp hiền lành.
12 Tôi đã từng đi xem bác sĩ tâm lý, bởi vì giấc mộng kia khiến tôi suy nhược tinh thần, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng tôi sẽ bị bệnh tinh thần mức trung.
13 Jung YunHo, anh có từng xem qua một câu chuyện xa xưa này chưa:
Một thích khách mù phụng mệnh lẻn vào bên trong cung điện để giết một thiếu nữ câm đang chờ bị hiến tế.
14 “Bên trong ngăn kéo của gian phòng tôi ở, anh đi mở ra mà nhìn. ” Thứ tự từ có điểm đảo lộn, suy nghĩ có chút hỗn độn.
“JaeJoong, đã trễ thế này rồi mà cậu vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Có vật gì đặt ở trong vậy? Tôi đi xem nhé.