1
Những năm đầu Đại Ngiệp vương triều, hiệu An Bình.
Thuyền xuôi dọc theo kênh đào về phía Bắc, đã gần tới kinh đô Trường An.
Tần Tố đứng bên mạn thuyền, thần tình lạc mịch bi thương.
2
Trời mưa rả rích, Tần Tố cầm tán dù màu thiên thanh đứng trước cửa Túy Xuân lâu, thần sắc bi thương mà kiên định.
Đọc xong thư của Tần Lam, chôn thi thể của Thành Nhi, hắn cô độc quỳ trước mộ một ngày một đêm.
3
Những ngày như ác mộng đã qua hơn một tháng, cả người luôn trong trạng thái mông mông lung lung.
Hắn tựa như đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mộng hắn vì báo thù mà cam nguyện dìm thân vào chốn phong trần lạc ai.
4
Ba tháng dày vò, đổi lấy vỏ bọc con hát ngụy trang gần như hoàn mỹ.
Tần Tố ngồi trước gương đồng, một lần cuối cùng xem xét kỹ bản thân.
Thiếu niên tươi cười xinh đẹp trong gương kia là ai?
Vì cái gì lại có khuôn mặt y hệt như hắn?
Vì cái gì……….
5
Vào Vương phủ mấy ngày, Tần Tố lại cảm thấy càng không thể hiểu được Vương Tông Viêm, vốn hắn tưởng y chẳng qua là ỷ vào quyền thế của ca ca, muội muội ở kinh thành mà làm xằng làm bậy, cho dù dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hơn người, cũng chỉ là có chút thế lực thôi.
6
Hôm nay là mười lăm, vừa vặn có hội chùa ở Tướng Quốc tự.
Tần Tố ra ngoài đi dạo, Vương Tông Viêm vốn nghĩ phái hai hộ vệ đi cùng hắn, lại bị Tần Tố nhã nhặn từ chối, vì thế một mình xuất môn.
7
Ngày lại ngày nối tiếp trôi qua. Có điều Tần Tố lại cảm giác như đó chỉ là khoảng thời gian tĩnh lặng trước khi cơn bão đổ về.
Mấy ngày nay trong phủ giăng đèn kết hoa, Tần Tố đoán có việc gì đó, nhưng không hỏi, suốt ngày tránh ở nội viện vờ như không biết.
8
Tần Tố đứng ngoài ngọa phòng của Vương Tông Viêm, vô thức nắm chặt vạt áo.
Trốn không thoát được a, nhất định đi đến một bước này……Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
9
Trời đã sáng rồi sao?
Tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ, giục Tần Tố mở mắt.
Trời đã sáng rồi.
Cuối cùng sống đến hôm nay. Ngoại trừ một thân đau nhức, thật cũng không có gì khó chịu.
10
Ngủ trong phòng Vương Tông Viêm đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy tựa hồ đã thành thói quen của hắn.
Gượng nâng thân thể mỏi mệt, Tần Tố dựa vào thành giường, nhắm mắt lại.
11
Ngồi trên mặt đất lạnh băng gần nửa canh giờ, Tần Tố mới chậm rãi đứng dậy, cúi đầu như trước không nhìn Vương Tông Viêm.
“Được rồi, đừng khóc a, xem con mắt đều sưng thành quả đào.
12
Lúc tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây. Tần Tố đứng dậy, quả nhiên, thân mình càng đau nhức.
Nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng, ngồi ở trước giường, nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ.
13
Trời đã sáng.
Tần Tố tỉnh lại, không cần quay đầu cũng cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng bên cạnh. Chán ghét co lại thân mình dịch ra xa. Thê thiếp luyến đồng đầy hậu viện đều để bài trí sao? Làm gì cứ quấn lấy hắn không buông.
14
Trong mật thất rất tối, chỉ có vài viên dạ minh châu trên tường tản ra ánh sáng lành lạnh.
Tần Tố cố gắng bình ổn tâm tình, đi vào mật thất, chú ý tìm kiếm.
15
Sau đó, quả thật như lời Vương Tông Viêm, cơ thiếp luyến đồng trong phủ đều bị phân phát.
Tần Tố biết việc đó khi đang đọc sách, Di Nhi đối Vương Tông Viêm khen không ngớt, nói y đối hắn tình thâm ý trọng như thế nào.
16
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngẫu nhiên đi ra ngoài một chút, cũng không hề gặp lại Lý Kỳ.
Quả nhiên, là duyên phận đã hết rồi sao.
Tri kỷ duy nhất của hắn, cũng đã mất rồi sao.
17
Ngày ấy sau khi cùng Vương Tông Viêm uống rượu, Tần Tố cũng cảm giác được bản thân không đúng.
Vì cái gì, vốn là tràn đầy hận ý, lại nhiều hơn vài phần đồng cảm?
Vì cái gì, nghĩ đến có một ngày y sẽ bởi vì mình tố giác mà mất mạng, lại sẽ có vài phần không nỡ?
Vì cái gì….
18
Đương người say rượu, mông lung, mông lung, như mộng như thực.
“A…. Lạnh quá………. ” Thanh âm Tuần Tố mang điểm hương rượu, trầm thấp, mị tình.
“Cái gì….
19
Tối đến, dạo bước trong vườn hoa, anh đào lạc hạ.
Tại Vương phủ chờ đợi hơn nửa mùa xuân, hôm nay, cũng đến lúc kết thúc a.
Trò chơi nào rồi cũng đến hồi kết, thế nhưng hắn lại mang theo vài phần lưu luyến tự giễu.
20
Sáng sớm.
Đổi hảo y phục, thoáng nhìn Vương Tông Viêm còn đang say ngủ, sau đó ảm đạm cầm sách rời phòng.
Đây là lần cuối cùng vào phòng đi.
“Từ công tử hôm nay thật sớm a.