21
Sự đời vốn khó liệu, hôm qua còn quyền thế ngập trời, hôm nay lại gông xiềng tù tội.
Tỷ như Vương gia tựa lầu cao trăm thước, cũng sẽ trong một đêm, sụp đổ.
22
Người kia, chưa từng được thế nhân thấu hiểu.
“Vương Tông Viêm, y là người ta thật sự bội phục, một tên tiểu nhân lại hùng tâm tráng chí, lòng mang thiên hạ.
23
“Ngô…. ” Tần Tố khẽ nói một tiếng, bị ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thức tỉnh.
Chống tay ngồi dậy, ngáp một cái, vẫn có chút mệt mỏi.
“Vào đi.
24
“Đáng tiếc không phải mùng một, mười lăm, bằng không còn có thể dạo hội chùa ở Tướng Quốc tự. ” Lý Ký mở chiết phiến (quạt), nhất phái quý công tử du ngoạn.
25
“Tứ nương, ta thực có lỗi với y. ” Tần Tố nhắm mắt lại, khẽ nói.
Tứ nương trầm mặc. Không khể không nghe tin đồn khắp thành Trường An, quốc cữu Vương Tông Viêm mê luyến một thiếu nên tên gọi Từ Thanh Thư, muôn vàn dung túng muôn vàn sủng ái, thậm chí còn bởi vì cơ thiếp luyến đồng trong phủ đắc tội hắn mà phân phát toàn bộ.
26
Đờ đẫn đi ra thiên lao, giây phút chạm vào ánh mặt trời, Tần Tố nhắm nghiền hai mắt.
Ca ca là ám vệ, bởi vì mệnh lệnh của Lý Ký mà tiếp cận Vương Tông Viêm, sau khi bị phát hiện liền tự vận….
27
Rời khỏi hoàng cung, về ở tại tiểu cư ngoại ô phía Tây thành.
Mấy gian nhà tranh thực sự rất thanh tịnh.
Hơn một tháng không có tin tức trong nội cung, hắn giống như thật sự cùng hoàng cung chặt đứt quan hệ, cùng Lý Ký chặt đứt quan hệ.
28
(Tịnh đế liên)
Tần Tố hát thật lâu, Lý Ký cũng nghe thật lâu, hai người lẳng lặng ngồi trên thuyền nhỏ, không nói.
Tiếng ca của Tần Tố rất êm dịu, còn mang theo thanh âm thanh triệt của thiếu niên, tại trong đêm trăng phiêu phiêu thoảng vọng.
29
Nháy mắt đã tới tháng chín.
Chiến sự nơi tiền tuyến đột ngột trở nên nguy cấp.
Liêu quốc điều thêm viện quân, khiến tình thế của Nghiệp quân thêm phần gian nan.
30
Thiên lao âm lãnh, giờ khắc này lại lộ một màn hương diễm hỏa nhiệt.
“A…. ” Tần Tố cố gắng áp thấp thanh âm, trầm thấp rên rỉ, trong mắt đã sớm một mảnh mơ hồ.
31
Trực tiếp bị Lý Ký đưa về cung, ở tại gian phòng trước kia đã từng ở.
Tần Tố thiêu hủy đồ tang, ngồi trên giường, nhắm mắt, trầm mặc.
“Tần Tố.
32
Tỉnh lại, tỉnh lại không vì lý do gì.
Thân thể rất đau, trong phòng rất tối.
Tựa hồ còn chưa tẩy sạch, cũng không bôi thuốc.
Tần Tố gian nan đứng dậy, bò qua Lý Ký đang ngủ say mà xuống giường.
33
Lý Ký mơ một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ, Tần Tố đứng trên mặt hồ sen bát ngát, xa xa mỉm cười với hắn.
“Lý Ký, ngươi lừa ta. Ta hận ngươi. ”
Tần Tố mỉm cười nói ra lời khiến người kinh hãi.
34
Ngươi giấu ta…ngươi lừa ta.
Không sai, ta lừa ngươi.
Nếu vậy, hãy cứ giấu càng lâu, cứ lừa càng sâu đi. Chỉ cần ta không biết, thì sẽ vĩnh viễn sống trong cái ta gọi là sự thật, sống trong giấc mộng Nam Kha….
35
Hoa sen, cuối cùng lưu lại tại Thanh Trạch hồ.
Cùng Lý Ký cầm nó tới Thanh Trạch hồ, Tần Tố thả nó xuống, nhìn nó từ từ chìm trong nước.
“Ta biết sẽ có ngày nó phải úa tàn, nhưng ít nhất, ta muốn vĩnh viễn nhớ rõ vẻ đẹp của nó khi nở rộ.
36
Thỉnh thoảng, cũng xuất cung đi dạo một chút,
Lúc Lý Ký không thể ở bên cạnh, hắn cũng sẽ một mình xuất cung. Có điều, luôn luôn có ám vệ âm thầm theo sau.
37
Cầm thư, quay về hoàng cung.
Khi Lý Ký đến gặp hắn, đưa thư giao cho hắn.
Lý Ký mở thư ra, đọc thật lâu.
“Hắn nói cái gì?” Tần Tố vẫn còn chút hiếu kỳ.
38
Lại là một giấc mơ thật dài, có rất nhiều người đi qua hắn, nói những lời hắn nghe không hiểu.
Xung quanh ngập tràn sắc đỏ hoa đào, rực rỡ tươi đẹp, còn có bát ngát liên hoa, tuyết trắng, bích lục, vô cùng vô tận.
39
Đông sang.
Sau đợt tuyết rơi đầu tiên, Tần Tố liền trở nên rất sợ lạnh.
Có lẽ, là vì thân thể không tốt.
Vuốt ve vết sẹo dữ tợn bên tay trái, Tần Tố yên lặng nghĩ.
40
Trời đã sáng a.
Tần Tố ưm một tiếng, từ từ tỉnh dậy.
Cảm giác có chút lạnh. Không có hơi ấm của Lý Ký, thân thể cũng rất nhanh sẽ lạnh xuống.