1 Thiên kim bất hoánTựĐây là nghiệt duyên. Vương Cẩm Trình tin chắc như thế. Khi đó, Vương Cẩm Trình mới mười sáu tuổi, còn ở thời kỳ trưởng thành, đương nhiên gã đối với mấy chuyện này nọ từ trước đến nay toàn khinh thường, nhưng lại không thể tránh được bản thân cũng lâm vào cái loại buồn bực này.
2 “A lô, tôi là Dương Giản, hiện tại tôi không ở nhà, xin để lại lời nhắn sau tiếng ‘Bíp’. ”“Tôi Vương Cẩm Trình đây, mỗi lần nghe tiếng trả lời tự động của cậu thật muốn đánh người.
3 Địa điểm vẫn là nhà Dương Giản, có lẽ là một hồi sinh, hai hồi lại về quan hệ quen thuộc, hai người thậm chí so với lần trước còn muốn lao vào nhau. Dương Giản cười mặc cho Vương Cẩm Trình cởi áo khoác của hắn, quần áo bên trong, sau đó nhìn lửa nóng mơ hồ thiêu đốt trong đôi mắt gã.
4 Ở chung là phải cùng giường chung gối mới có ý nghĩa. Nhưng mà Dương Giản cảm thấy không chịu nổi sự hỗn loạn này. Vốn lúc trước ngủ cũng được, có đôi khi cậu sờ xuống tôi, rồi tôi sờ cậu một lúc sau đó, mọi người im lặng ngủ.
5 Chỉ chớp mắt, ba tháng đã qua. Giữa đường có một kì nghỉ hè, lúc này thời tiết dần dần mát mẻ. Vương Cẩm Trình mơ hồ nghe được chuông đồng hồ báo thức vang lên, nhưng lười nhúc nhích, tiếp tục ngủ.
6 Dương Giản vẫn rất chịu đựng. Đại khái đúng là kẻ ngốc mới có thể bị Tạ Khánh lây bệnh cảm, Vương Cẩm Trình cho dù khỏi hẳn, cũng canh cánh trong lòng.
7 “Trở về đi, trở về nhé, kẻ lãng tử lưu lạc chân trời … Trở về đi, trở về nhé, đừng phiêu bạc khắp nơi…”Tạ Khánh cầm micro, đầy ắp thâm tình biểu diễn.
8 Lễ Giáng Sinh tràn ngập, trong trường học đã dần dần bắt đầu có loại không khí lãng mạn. Đây là tuổi thanh xuân đó. Vương Cẩm Trình bưng ly trà còn bốc hơi nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cười ngốc nghếch.
9 Chuông điện thoại vang lên, Dương Giản ngẩn người, không nhấc máy. Cho đến khi vang thêm vài tiếng, hắn mới quệt mồ hôi trên trán, nghe điện thoại. “A lô, Dương Giản đây.
10 Vương Cẩm Trình thấy một bàn đầy đồ ăn, há to miệng. “Muỗi sắp bay vào. ” Dương Giản nhắc nhở gã. Vương Cẩm Trình im lặng: “Mùa này làm gì có muỗi. ” Gã khó chịu chỉ chỉ bát đĩa, hỏi: “Đều là cậu làm hả?”“Vừa nãy cậu có thấy tôi gọi đồ ăn ngoài sao?”Vương Cẩm Trình kinh hãi.
11 Chuyện là bắt đầu từ ngày đó Dương Giản như thường lệ dắt Hao Thiên nhà bọn hắn đi dạo. Dương Giản vẫn rất chú trọng thể xác và tinh thần của cún cưng được khỏe mạnh, có thời gian ngày nào hắn cũng dắt chó ra ngoài tản bộ.
12 “Giáo sư Vương. ”Vương Cẩm Trình quay đầu lại, nhìn thấy sinh viên nôn nôn nóng nóng chạy về phía mình. Gã cười cười, nói: “Chậm một chút, hôm nay rất nóng.