1 Chạng vạng, vùng ngoại ô, trong một nhà kho cũ kĩ không quá lớn.
Lão đại Long bang Kim Báo ngồi ở trên ghế, phía sau là hơn mười thủ hạ. Đối với chuyện giao dịch nhỏ một người tới như này, đáng lẽ không cần đích thân lão đại như hắn ra mặt.
2 Từ Ly Yến tỉnh lại, có gương mặt lạnh tanh đen thui của anh cả, bốn vách tường trắng toát cộng với mùi thuốc khử trùng nồng nặc nói cho cậu biết mình đang nằm trong bệnh viện.
3 Rời khỏi nhà Phó Dụ Triêu, Từ Ly Yến lái xe tới nhà trọ đã được chuẩn bị trước. Là một căn nhà đơn đủ hai phòng ngủ một phòng khách, bên trong được quét tước sạch sẽ gọn gàng, đầy đủ đồ dùng.
4 Chầm chậm lái xe không mục đích trên đường, mãi tận khi gần tối cậu mới có ý định dừng lại, đỗ xe ở bãi đỗ trước con hẻm nhỏ, Từ Ly Yến sau đó mới đi vào quán bar nằm tít cuối con hẻm.
5 Về đến nhà, Từ Ly Yến ngồi trên ghế salon nhìn Dụ Chiêu tất tất tả tả chạy ngược chạy xuôi hết tìm bông băng thuốc mỡ đến chạy đi tìm nước sạch rửa vết thương, khóe miệng nhàn nhạt lộ ra tươi cười, cảm thấy rất hài lòng vì sự phục vụ tận tình của vị đại ca xã hội đen dành cho mình.
6 Tối hôm đó, anh cả đã có lệnh triệu tập, Từ Ly Yến không dám trái lời đành phải đưa Dụ Chiêu về nhà. Cũng may đây là phần tử xã hội đen đã mất trí nhớ lẫn phẫu thuật thẩm mĩ, cậu không quá lo lắng về việc hắn ta động tới người nhà mình.
7 Thứ bảy, vết thương ở chân đã tốt lên nhiều, Từ Ly Thần nhìn mà thấy thần kì nên nói, “Chắc chắn là nhờ A Chiêu chăm sóc tốt đây mà, A Yến nhất định phải cảm ơn người ta đấy.
8 “Anh làm sao thế? Mau bỏ ra!”
Từ Ly Yến bị Dụ Chiêu lôi phăng phăng ra khỏi nhà hàng cắm đầu đi về phía trước, cậu giãy thế nào cũng không ra được, hỏi gì cũng bị bơ, cứ thế lằng nhằng đi một đoạn đường cuối cùng không nhịn được nữa nổi cáu, giơ tay định đấm vào mặt Dụ Chiêu.
9 Cách mà Dụ Chiêu nói tuyệt đối không tốt, chí ít là trong mắt Từ Ly Yến không chỉ không tốt, mà còn kinh khủng cực độ.
Hai ngày sau, cậu bị Dụ Chiêu nhốt trong phòng rèm cửa che kín mít, ngồi xem phim kinh dị mà Dụ Chiêu đi mượn về, mà toàn là phim kinh dị Thái Lan cấp độ năm sao.
10 Sáng ngày hôm sau, Dụ Chiêu ngạt thở mà mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Từ Ly Yến mặc tạp dề màu vàng chói mắt ngồi xếp bằng bên cạnh đang bóp mũi mình.
“Mau dậy con heo lười, đồ ăn làm xong hết rồi anh vẫn không thèm tỉnh.
11 Đối với những người khi yêu, thứ thừa thãi nhất hay thứ ít ỏi nhất đều chính là thời gian. Nhưng Từ Ly Yến và Dụ Chiêu lúc này lại không cảm thấy như vậy, vì cả hai có thời gian rảnh rỗi đi dạo cả ngày bên ngoài, lòng vòng hóng mát mua đồ linh tinh, buổi tối thì mua chút rau dưa mang về nhà bật điều hòa ngồi ăn lẩu.
12 Ở phòng tạm giam đợi hai ngày thì Trịnh Trọng Thành tới thăm Từ Ly Yến. Cậu đang nằm trên giường, lười biếng nói, “Nếu không phải tới để thả tôi thì mau cút đi, tôi muốn ở một mình.
13 Mọi chuyện không hề đơn giản như Từ Ly Yến vẫn nghĩ, vài ngày sau cậu liên hệ với người liên lạc nhưng không thu được tin gì có ích, mà chỉ biết là giới hắc bang đang rất rối ren, Đao Cửu bị truy nã, sản nghiệp thuộc Đao Tế Xã bị niêm phong ảnh hưởng tới toàn bộ khu vực buôn hàng thuốc phiện lậu.
14 Tôi không sao, mấy cậu lo lắng cái gì, mau quay về làm việc, cẩn thận sếp Trịnh trừ điểm chuyên cần cả đám.
Từ Ly Yến tựa trên giường bệnh, viết mấy lời trên vào máy tính xách tay rồi hậm hực ném cho đám thăm bệnh xem, A Phi đọc xong bèn nói, “Sếp Trịnh sẽ không trừ tiền bọn em, sếp ấy mỗi ngày đến đây còn nhiều hơn bọn em cộng lại cơ mà.
15 Sau một tháng Từ Ly Yến lại trở về cuộc sống bình thường của một cảnh viên, đơn từ chức cuối cùng vẫn không được phê duyệt, Từ Ly Thịnh cũng không ép cậu phải từ chức.