1 Sờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được.
Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha.
2 Bạch Vĩnh chậm rãi ngồi xổm xuống, chuẩn bị bò qua cái lỗ thủng vào khu vườn.
Ai~ ngồi xổm mà cũng khó khăn, quả nhiên là người già, đầu khớp xương cứ cứng đơ… Có lẽ ta nên đi xin Bạch thúc đục cái lỗ này to ra mới được (=.
3 Bạch Vĩnh ngồi trên đất một hồi lâu, đợi dạ dày bớt đau sau đó hắn mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bụi trên quần áo, nhưng quần áo hắn nhiều chỗ bị rách, mồ hôi cũng đã ướt đẫm chiếc áo sơ mi cùng với một bên mặt bị sưng đỏ, nhìn là biết nam nhân chật vật đến mức nào.
4 Trời còn chưa sáng, Bạch Vĩnh đã rời giường, thu dọn đồ đạc của mình rồi mang theo một cái bao đồ nhỏ chậm rãi đi ra khỏi Lâm gia, nhìn biệt thự xa hoa đằng sau, Bạch Vĩnh khẽ thở dài một cái, xoay người đi về phía con hẻm nhỏ tối tăm.
5 Biệt thự Lâm gia.
“Trang sức của ta đâu rồi, khẳng định là tên tiểu tử này trộm, đánh nó cho ta, xem nó có chịu khai ra không. ”
“Vâng, đại tiểu thư.
6 “Tổng tài, đây là kế hoạch năm nay của tập đoàn Đoạn thị. ” Một nam nhân đeo kính đen trang nghiêm mà cầm một tập tài liệu đặt lên bàn, nam tử tóc vàng cầm lên, cũng không thèm liếc nam nhân một cái mà chỉ nói:
“Đi ra ngoài.
7 Duyệt lôi một cái rương lớn ra, bên trong toàn là các công cụ điều giáo, có nhiều cái kích thước rất kinh khủng, cũng có những cái hình dáng vô cùng kỳ lạ, còn có các loại roi khác nhau.
8 Trên hành lang
Duyệt phân phó người làm rửa sạch sẽ cho Bạch Vĩnh, lúc chuẩn bị rời đi, một hình bóng mặc đồ đen bỗng đứng chắn trước mặt:
“A~ Tiểu Đoạn Đoạn
~” Duyệt nhìn thấy nam tử, lập tức như một con mèo lớn nhào tới: “Tiểu Đoạn Đoạn
ngươi về quá muộn rồi đấy
”
“Ngươi còn dám gọi cái tên đó một lần nữa, cẩn thận ta cắt cái lưỡi của ngươi.
9 “Ô…. ư a…. . ” Nam nhân đang quỳ trên giường, đằng sau giả dương khối thô to phát ra tiếng chấn động vù vù, làn da của nam nhân có chút ửng hồng…
“Đúng rồi! Chính là loại thanh âm này! Tiếp tục kêu lên!” Nam tử tóc bạc tay cầm roi liên tục quất vào nam nhân, lập tức làn da trắng nõn hằn lên một vệt màu đỏ.
10 Sáng sớm
“Ưm…. ” Bạch Vĩnh chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử tóc vàng đang ngồi bên bàn, ánh mắt trời rực rỡ chơi đùa trên tóc nam tử trông vô cùng chói mắt, hắn ngơ ngác mà nhìn nam tử chuyên tâm làm việc.
11 Đoạn Dịch… hắn vẫn ổn chứ…
Rạng sáng, nam nhân nằm trên giường lật qua lật lại mãi mà vẫn không ngủ được.
Hôm nay… có phải ta đã xúc phạm hắn chỗ nào sao…?
“Cái gì ngươi cũng không hiểu!” Nhớ tới lời nói của Đoạn Dịch làm Bạch Vĩnh trong lòng không khỏi run lên.
12 “Đại thúc… ngươi không sao chứ…”
Nhìn Bạch Vĩnh trầm mặc không nói, thanh âm của Đoạn Dịch càng lúc càng nhỏ lại: “Tối hôm qua ta uống hơn nhiều, cho nên….
13 Khi còn bé, nhìn bên ngoài qua cái lỗ, hắn thường trông thấy một đứa bé tay trái nắm lấy tay cha, tay phải nắm lấy tay mẹ mà chạy nhảy, trong miệng không ngừng đòi: “Con muốn đi công viên giải trí.
14 “Buông hắn ra… đồ cặn bã. ” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống.
“A?” Tên cơ bắp buông Bạch Vĩnh ra khiến hắn trượt xuống cái bàn: “Thì ra con mèo hoang nhỏ có bằng hữu a~.
15 “Hôm nay có uống thuốc đúng giờ không ?” Bạch Vĩnh vừa gọt hoa quả vừa hỏi Đoạn Dịch.
“À
cái này hả… đại thúc, ngươi đến gần chút rồi ta nói cho…”
Bạch Vĩnh đến gần Đoạn Dịch, kết quả lại bị Đoạn Dịch ôm chặt mà hôn một cái.
16 Hợp ý?
Bạch Vĩnh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đoạn Dịch giấu diếm, sự xuất hiện của Duyệt, mà mình đang ở đâu đây, còn nam tử trước mắt là ai…
“Nam nhân, tên ngươi là gì?” Nam tử từ trên cao nhìn xuống hỏi, làm cho Bạch Vĩnh phảng phất nhớ về Lâm gia.
17 Bạch Vĩnh như bị phán án trung thân, nhưng giọng điệu của nam tử lại vô cùng hời hợt.
“Được rồi được rồi, A Lộ, đừng mất công giải thích với đại thúc làm gì, dù sao tý nữa hắn cũng sẽ hiểu rõ ngay.
18 Diệc trong nháy mắt lao tới, Bạch Vĩnh vội vàng tránh né nhưng Diệc lại linh hoạt mà xoay người lại, kéo theo Bạch Vĩnh ngã nhào vào giường.
“A a, đại thúc đã không trốn được…” Hung hăng mà chặn hành động của Bạch Vĩnh lại: “… vậy ta đành phải ăn rồi.
19 Thật lâu, thật lâu… bị đau đớn xỏ xuyên qua, toàn thân đau nhức, phần vai cũng đau… Bạch Vĩnh bị hành hạ đến kiệt sức, nhưng nam tử trên người vẫn như vĩnh viễn lúc nào cũng tràn đầy tinh lực… cứ một lần rồi lại một lần xỏ xuyên hắn, một lần rồi lại một lần mà phát tiết…
Ánh mắt từ từ mơ hồ, hạ thân trở nên chết lặng, nam tử thở dốc bên tai cũng dần dần biến mất… Bạch Vĩnh cảm giác mình sắp bất tỉnh.
20 Giống như con đường bất tận, Bạch Vĩnh đứng ở ngã ba đã lâu lắm rồi, đột nhiên ở cuối con đường trông thấy một bóng dáng mờ mờ ảo ảo, hắn đứng đó thật lâu, có chút rung động không hiểu nổi, như ẩn như hiện, lúc thăng lúc trầm, nghĩ muốn bám chặt lấy cái bóng đó, nhưng hắn lại do dự….