1 Trước khi Phòng Nhất Hiếu chết đã nắm tay Phòng Hiền mà nói, “Trên… Trên…”
Phòng Hiền nhìn theo hướng Phòng Nhất Hiếu chỉ, nơi đó chỉ có một bàn thờ Phật lẻ sừng sững trên vách tường trắng bệch, trông mà chói mắt.
2 Phòng Nhất Hiếu chết đi, toàn bộ tài sản nhà họ Phòng đều thuộc danh nghĩa của Phòng Hiền. Chỉ là cho đến khi cậu trưởng thành thì số gia sản đó sẽ do luật sư trông coi hộ.
3 Phòng Hiền học ở một trường trung học phổ thông công lập trong trung tâm thành phố. Học sinh trong trường tuy không phải ai cũng là tinh anh nhưng nhìn chung đều rất trâu bò.
4 Chiều thứ sáu, lão Vu xin nghỉ vì con gái sốt cao nằm viện không tài nào bứt ra được. Phòng Hiền coi như hiểu đạo lý, cho ông ta nghỉ, chuẩn bị tan học thì đi taxi về nhà.
5 Về đến nhà là khoảng tám giờ tối.
Phòng Hiền không biết mình loanh quanh trong con hẻm nhỏ kia bao lâu, cũng không muốn biết. Khương Ly Bạch ngồi trong xe mỉm cười vẫy tay với cậu: “Đầu tháng gặp lại.
6 “Phòng Hiền! Cậu làm sao vậy? Phòng Hiền?”
Tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài vọng tới, “Phòng Hiền! Mở cửa ra đi, tôi là Khương Ly Bạch, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Phòng Hiền vừa nghe thấy tiếng Khương Ly Bạch thì đột nhiên òa khóc nức nở, cảm giác bất lực ban đầu tiêu tan đi hơn nửa, thật giống như một người sắp chết đuối giữa biển khơi mênh mông bỗng với được một chiếc thuyền độc mộc, “Luật sư Khương, cứu em! Luật sư Khương!”
Bên kia cánh cửa lập tức truyền tới giọng nói của Khương Ly Bạch, “Cậu mở cửa ra! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Khương Ly Bạch sốt ruột nhìn cánh cửa sắt trước mặt, cái cửa này đạp thế nào cũng không thể văng ra được đâu.
7 Thử một chương xưng hô Tôi – em này
~Khương Ly Bạch báo cảnh sát, vì nơi này hoang vu vắng vẻ nên bọn họ chưa thể tới hiện trường ngay. Anh đỡ Phòng Hiền ra ngoài, hai người ngồi trong xe chờ cảnh sát đến.
8 Phòng Hiền về nhà cùng Khương Ly Bạch.
Chung cư của Khương Ly Bạch rất gần trung tâm thành phố, xung quanh vô cùng náo nhiệt, đến tận đêm muộn mà người trên phố vẫn đông vui.
9 Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Ly Bạch xin trường học cho Phòng Hiền nghỉ, hai người dậy sớm chuẩn bị ra ngoài mua sắm.
Phòng Hiền mặc áo phông và quần bò của Khương Ly Bạch, tuy rằng kiểu dáng không có gì kì quái nhưng kích cỡ hơi bị rộng, lại thêm sắc mặt của cậu vốn không tốt lắm, trông càng ốm yếu hơn.
10 Trình Phong cầm bao thuốc thứ ba trong ngày, rút một điếu ra châm lên. Trịnh Liên Hạo bưng một ly cà phê hòa tan tiến lại: “Sếp, cà phê này. ”
Trình Phong chỉ xuống cái bàn làm việc lộn xộn chồng chất, “Để lên đó.
11 Càng làm càng thấy… không đáng sợ đến mức như mình nghĩ, bà con không dám đọc kinh dị cũng nên thử xem sao ~ *nhiệt tình dụ dỗ*
Người chết quả thực là tài xế nhà họ Phòng.
12 12242774_1649642371970298_1218102604_o
Phòng Hiền hoảng hốt ngồi trên giường Khương Ly Bạch. Khương Ly Bạch thong thả đi qua đi lại, “Không mất gì cả à?”
Phòng Hiền chỉ ngồi im, không nói một lời.
13 7856510702_3432b11fce_b
Ngày thứ ba.
Vì chuyện hai ngày trước, Phòng Hiền bắt đầu sợ hãi màn đêm.
Khương Ly Bạch vốn không phải là người tin vào quỷ thần mà qua mấy ngày cũng bị giày vò đến tiều tụy.
14 Không khi giữa hai người rơi vào trầm mặc.
Khương Ly Bạch nhìn đồng hồ xăng trong xe, kim chỉ thị trượt dần. Phòng Hiền nhìn theo ánh mắt anh, “Hết xăng rồi có phải sẽ dừng lại được không?”
Khương Ly Bạch nói giọng khô khốc, “Vấn đề bây giờ không phải là có dừng lại được hay không, mà là dừng xe rồi chúng ta sẽ ở chỗ nào.
15 Trình Phong ra khỏi phòng bệnh, Trịnh Liên Hạo vội chạy tới, “Sếp ơi, tìm được băng ghi hình rồi. ”
Trình Phong gật đầu, biểu cảm nghiêm túc trước sau như một, “Thế nào?”
“Camera an ninh quay được vào lúc 3h40 phút sáng Khương Ly Bạch lái xe qua ngã tư đường An Tây rồi đi tiếp, chẳng biết thế nào lại đi tới con đường kia.
16 Phòng Hiền và Khương Ly Bạch ở lại bệnh viện Lưu Viễn theo dõi một ngày rồi trở về nhà.
Xe hỏng, hai người bắt taxi trên đường về chung cư của Khương Ly Bạch.
17 Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Ly Bạch đưa Phòng Hiền đi học rồi đến văn phòng luật sư làm việc như bình thường.
Phòng Hiền trở lại trường học, thầy giáo không hỏi cậu vì sao tự nhiên lại nghỉ học hai ngày, cậu hòa nhập vào lớp học một lần nữa như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
18 12208341_1648443398756862_7377497720359486203_n
Sáng sớm hôm sau, Phòng Hiền ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rắc xuống căn phòng, Khương Ly Bạch bên cạnh cũng đã thức giấc, cười nói với cậu, “Dậy thôi, sửa soạn một chút, tôi đưa em đến trường.
19 Trong mắt Phòng Hiền lóe lên một tia kinh ngạc.
“Khi thi thể được người khác phát hiện, cả người đã bị khoét sạch. ”
“A!” Phòng Hiền vẫn trầm mặc không nhịn được bật lên một tiếng.
20 Lúc đi tắm, Phòng Hiền sờ sờ túi vải trên cổ mình.
Hơn một năm nay, cậu tạo thành thói quen như thế.
Phòng Hiền vừa sờ vừa nghĩ mà thấy lạ, sao lại không bị ướt nhỉ?
Cậu nhớ lúc mới nhận cái bùa này cũng hỏi một câu tương tự vậy, Khương Ly Bạch khi đó chỉ cười nói, “Vì làm bằng chất liệu đặc biệt không thấm nước đấy.