1 Ở trên thế giới này, có một đám người, được gọi chung là pháo hôi.
Vui sướng đau buồn của bọn họ không nằm trong phạm vi cân nhắc của đọc giả, bất kỳ hành vi gì của bọn họ đều là để xúc tiến vai chính hoặc đầu mối chính phát triển.
2 Màn che màu xanh rũ xuống đất, trong phòng hương khói lượn lờ, cửa sổ chạm trổ hoa văn mở ra một nửa, bên ngoài là thanh hồ nổi danh nhất trong thành.
3 An Cảnh Ngọc gập quạt giấy nâng cằm người trước mặt lên.
Toàn bộ gương mặt đối phương đều rơi vào tầm mắt hắn.
Hơn nữa tính tình đối phương còn dịu ngoan không thích nói nhiều, An Cảnh Ngọc cảm thấy tiền mình đã tiêu đều vô cùng đáng giá.
4 An Cảnh Ngọc ở chỗ Tịch Đăng liên tiếp nhiều ngày.
Chừng mấy ngày sau, Tiểu Ngư mới nhìn thấy công tử được khách nhân ôm ra ngoài.
Tịch Đăng sắc mặt mệt mỏi, vô lực dựa vào trong lòng khách nhân.
5 Lý Minh xuyên qua hàng cây liễu, trực tiếp đi tới trong sân tiểu viện của Tịch Đăng.
Ở trong viện gặp được Tiểu Ngư người hầu bên cạnh Tịch Đăng.
Hắn cười híp mắt chào hỏi Tiểu Ngư: “Công tử nhà ngươi đâu?”
Tiểu Ngư nhìn thấy Lý Minh liền ngẩn ra, ấp úng nửa ngày không nói lời nào.
6 Tịch Đăng nắm lấy áo An Cảnh Ngọc, trên mặt lộ ra biểu tình khẩn cầu, mặc dù không nói chuyện, thế nhưng An Cảnh Ngọc đã rõ ràng ý tứ của Tịch Đăng.
Tiểu quan này để ý một tiểu quan khác, thậm chí vì tiểu quan kia mà cầu xin, hắn cũng không muốn hình dung cảm giác quái dị trong lòng lúc nhìn thấy Tịch Đăng nhảy xuống theo Liên Đồng.
7 Lý Minh nhanh chóng đi tìm chủ quản, đề ra việc chuộc thân cho Tịch Đăng.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nam phong quán đều biết chuyện này, cơ hồ tất cả mọi người đều hâm mộ vận khí của Tịch Đăng.
8 Vết thương trên trán Tịch Đăng nói lớn không lớn, thế nhưng cũng không phải là nhỏ, hơn nữa lực độ đập còn vô cùng lớn. Khiến cho chủ quản vô cùng lo lắng.
9 Tịch Đăng ngất ngất ngây ngây bị An Cảnh Ngọc ôm lên xe ngựa.
Tịch Đăng ngồi trên xe ngựa, có chút không yên, nếu không phải nhích tới nhích lui, thì là nhỏ giọng thầm thì.
10 Cổng lớn màu đỏ sậm, trước cửa treo hai cái lồng đèn ghi chữ “Cảnh”, bị gió mùa đông thổi chập chờn, hai tượng sư tử vẫn khí thế sừng sững.
Liên Đồng một thân tử y đứng trước Cảnh vương phủ, ảnh mắt thâm trầm như giếng sâu, chỉ là trong giếng sâu ấy chỉ còn nước đọng, không sóng gió nào có thể lay chuyển, gió khẽ thổi mái tóc dài chưa buộc lại.
11 Cuối thư khí trời quang đãng, mùa hè nóng bức vừa rút đi, bầu trời giống như hồ nước thanh khiết, như ngọc thạch trong truyền thuyết, đẹp đến mức khiến người ta say mê.
12 Bàn luận làm thế nào đánh đuổi những pháo hôi công khác, thành công trở thành chính quy công.
Bước thứ nhất là tăng cường thể chất.
Triệu Vu Quy khỏi bệnh rồi, nhưng Tịch Đăng vẫn còn trên giường bệnh.
13 Bàn luận làm thế nào đánh đuổi được mấy pháo hôi công khác, thành công trở thành chính quy công.
Bước thứ hai là triển phát triển mị lực của mình.
14 Nhà trọ này mặc dù nhìn qua tồi tàn, thế nhưng tiểu nhị làm việc cũng không tồi, nhanh chóng chuyển vào một thùng tắm mới, còn đổ thêm nước nóng cho hai người.
15 Đoàn người tiếp tục gấp rút lên đường, bất quá hôm nay có thể phải ngủ ngoài trời, tới khi màn đêm buông xuống, cũng không nhìn thấy một bóng dáng thành trấn nào.
16 Triệu Vu Quy có chút không rõ nói: “A Tịch có chuyện gì vậy?”
Tịch Đăng sờ dạ minh châu trong lòng bàn tay, biểu tình chợt lóe lên tia tức giận, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: “Ta vừa nãy hình như thấy một bóng người.
17 Sắc mặt Tịch Đăng rất khó coi, hung tợn mà trừng Cung Mịch Lăng, nhưng là Cung Mịch Lăng ngay cả mắt cũng không liếc, cả người đều cảnh giác nhìn Vưu Hạt.
18 Vưu Hạt trầm mặt đi tới bên giường, người trên giường ngược lại ngủ vô cùng ngon, tóc dài tản trên giường, gương mặt vừa mới tắm rửa xong còn mang theo đỏ ửng.
19 A Ngốc nhìn xuống nửa người dưới của Vưu Hạt, không khí tựa hồ trong nháy mắt này đọng lại.
Trong mắt Vưu Hạt như cất giấu mê hoặc: “Sao vậy, choáng váng?”
A Ngốc hơi giật mình ngẩng đầu, sau đó đầu gối vừa nhấc ——
“A!” Vưu Hạt lập tức bưng lấy chỗ riêng tư của mình mà ngã xuống giường.
20 Triệu Vu Quy đột nhiên bình tĩnh lại, đứng thẳng người, nói với người phía sau: “Ngươi không cần giữ chặt ta, ta sẽ không phản kháng. ”
Người kia không đồng ý, thế nhưng Vưu Hạt đã phất phất tay, bốn người Triệu Vu Quy đếu được buông ra.