21 Triệu Vu Quy nằm trên giường, ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể ngửi được mùi thanh tân của cây trúc, nhưng không thể ngủ được, trong lòng đều là câu nói kia của Vưu Hạt.
22 Triệu Vu Quy bị đau, nhìn thấy biểu tình Tịch Đăng kiên quyết như thế, không thể làm gì khác hơn là hơi buông lỏng ra.
Tịch Đăng hài lòng, đặc biệt là lúc nhìn thấy dấu răng trên môi đối phương, liền từ trong lòng Triệu Vu Quy chui ra, lập tức đứng lên: “Ta mới không thèm ở cùng một chỗ với mấy người quái nhân các ngươi, ta phải về tìm Tiểu Hạt Tử.
23 (*)Gió nam nếu hiểu nỗi lòng, hãy mang mộng ước của ta đến Tây Châu
Ta ở trong một nơi hàng rào bao quanh lớn lên, cùng lớn lên với ta còn có 4 cái nam hài cùng với nữ hài.
24 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thảo Lê
“Tịch Đăng! Tịch Đăng!”
Mọi người tựa hồ đều đang kêu tên cậu, ánh đèn chiếu vào người cậu, muôn người chú ý.
25
Edit: Thảo Lê
Khâu Đạt cắm hai tay trong túi, đứng ở dưới đài nhìn Tịch Đăng tham gia một chương trình phỏng vấn.
Người chủ trì và Tịch Đăng đã thiết kế tốt những gì cần nói rồi, nếu không Khâu Đạt cũng sẽ không đồng ý Tịch Đăng một mình tham gia như vậy, bởi vì nếu không soạn sẵn lời kịch cho Tịch Đăng, Tịch Đăng hoặc là rất lâu mới có thể trả lời câu hỏi của người chủ trì, hoặc là trực tiếp không nói lời nào, còn nếu có trả lời thì những lời nếu nói ra đều sẽ là sự thật.
26
Edit: Thảo Lê
Lúc Tịch Đăng tỉnh lại, trong phòng bệnh không một bóng người, sóng mắt lưu chuyển một hồi, liền nghiêng người qua tiếp tục nhắm mắt lại.
27
Edit: Thảo Lê
Chờ đến khi Khâu Đạt thấy được tạp chí số mới nhất, gương mặt tuấn tú nhanh chóng đen thành than.
Năm tiểu thịt tươi đứng một hàng trước mặt Khâu Đạt, cúi đầu lắng nghe, chỉ có mình Tịch Đăng là không chút để tâm.
28
Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ mới vừa lấy ra thẻ phòng ra chuẩn bị mở cửa, liền thấy được một người lảo đảo đi về phía mình, y không nhịn được quay đầu lại nhìn.
29
Edit: Thảo Lê
Tịch Đăng sau khi nói xong trực tiếp đi ra ngoài, Chung Kỳ đuổi tới, ở bên ngoài hành lang ngăn cậu lại.
“Tại sao?”
Tịch Đăng không nhìn y, “Cái gì tại sao?”
Chung Kỳ hai mắt nhìn chằm chằm Tịch Đăng, “Tại sao không đáp ứng? Chuyện này đối với cậu chỉ có lợi không có hại.
30
Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ có chút bối rối, dù sao cũng là do mình không gõ cửa đã tiến vào, liền dời tầm mắt, “Xin lỗi. ”
“Không sao. ” Tịch Đăng quay đầu lại tiếp tục mặc đồ, tựa hồ cũng không quan tâm Chung Kỳ vì sao lại ở đây.
31
Edit: Thảo Lê
Tịch Đăng nhìn thấy vai chính thụ Kha Tư Vọng, cũng không khác so với sáng nay, hắn lúc này cũng đang bị người bắt nạt.
Kha Tư Vọng ở đây làm phục vụ, lúc này đang bị một vị khách nam cầm cổ tay.
32
Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ lúc mở mắt ra, đầu óc còn có chút không rõ ràng.
Y xoa tóc, chuẩn bị ngồi dậy, đột nhiên phát hiện lồng ngực của mình rất nặng, y cúi đầu nhìn, liền thấy một mảnh màu vàng.
33
Edit: Thảo Lê
Khâu Đạt ngồi trên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm người đối diện, như đang nhìn phạm nhân, không chịu buông tha bất kỳ biến hóa nào trên mặt đối phương.
34
Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ cứ như vậy liên tiếp mấy ngày, mỗi lần đi công ty, đều chỉ nhìn thấy Khâu Đạt. Khâu Đạt nhìn thấy y, đều rất khách khí, sau đó nói Tịch Đăng bận quá, vội vàng chuyện album mới.
35
Edit: Thảo Lê
Cửa bị đóng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Rất lâu sau đó, Tịch Đăng nhìn lại phía sau, không có một ai, Chung Kỳ đi.
36
Edit: Thảo Lê
Khâu Đạt rất nhanh liền đưa phương thức liên lạc Kha Tư Vọng tới cho Tịch Đăng, là tư liệu lúc trước đến phỏng vấn.
Tịch Đăng đầu tiên là lưu số Kha Tư Vọng vào điện thoại của mình, sau đó nhìn địa chỉ bên trên, liền gọi điện qua.
37
Edit: Thảo Lê
Tịch Đăng từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngài Tịch đứng trước cửa chờ cậu, vừa nhìn thấy cậu liền nở nụ cười, đôi mắt màu xanh giống như hồ nước mùa thu.
38
Edit: Thảo Lê
“Tình yêu cùng với mạng người, ngươi chọn đi. ”
“…. Tôi chọn mạng người. ”
——
“Tôi là Chung Kỳ, là một nhiếp ảnh gia.
39
Thượng Đế nói, ăn là chính nghĩa.
———
Thế giới này thật tàn khốc, đặc biệt là lúc mạt thế.
Áng mây nhuộm đỏ bầu trời, trong không khí truyền tới mùi cây cối tươi mát.
40
Thượng Đế nói, mạnh được yếu thua là quy tắc của thế giới này.
———
Cứ cho là tang thi không bình thường đi, thế nhưng Tạ Tuyết Chu là rất bình thường, cậu chưa từng nghĩa sẽ có một ngày mình bị một tang thi ôm kiểu công chúa, tuy rằng cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mạt thế sẽ đến, hay tang thi thật sự tồn tại.