1 Ở thế kỉ 21, tôi không chỉ một lần nghĩ đến, bầu trời 1800 năm trước có thể đặc biệt xanh hay không, bóng mây có thể đặc biệt rõ ràng hơn hay không. Nhưng khi tôi vượt qua 1800 năm thời không, mở mắt nhìn ra, tôi chỉ thấy sắc trời màu vàng sẫm bị ánh chớp xé toạc, nước mưa lạnh lẽo đập vào người.
2 Từ nhỏ tôi cũng rất thích ca hát. Một mình hát trong tiếng nước chảy trong phòng tắm, hát trên bờ biển lúc đêm vắng không người, hát trong ánh mắt tán thưởng của mọi người trong phòng KTV*.
3 Một năm nữa lại qua đi, Lư Giang có bao nhiêu y giả cùng chủ hiệu thuốc đều biết đến tôi. Tôi là đầu bài cô nương của Thuý Vi lâu mà khách nhân phải mất ngàn vàng mới mua được một nụ cười.
4 Ngày đó, khi nhìn theo thân ảnh Hoa Đà đi xa, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Khi đi dọc theo đường lát đá phiến trong thành về Thuý Vi lâu, tôi đã quyết định thực hiện ý tưởng này.
5 Một khắc kia nhìn thấy Chu Du, tôi liền bắt đầu hối hận. Tôi hối hận lúc tôi đến thời đại này, vì sao không đem theo máy ảnh trong túi, như vậy tôi có thể chụp được rất nhiều ảnh của Chu Du rồi.
6 Lập đông, tháng 9 Kiến An năm thứ ba, Hội Kê ánh đèn rực rỡ sáng như ban ngày. Ngã tư đường người đi tấp nập như dòng nước chảy, dòng người hoà trong muôn ngàn ánh hoa đăng rực rỡ biến thành biển sao, mà biển sao kia lại trở nên mờ nhạt trước những đoá yên hoa* lần lượt nở rộ trên bầu trời.
7 Mùa đông qua đi, bước chân nặng nề đến của năm thứ năm Kiến An đã không thể ngăn lại. Một năm này chắc chắn sẽ xảy ra nhiều sự kiện. Sẽ có rất nhiều thứ sẽ biến mất trong một năm này, và những thứ mới cũng từ năm này mà bắt đầu nảy sinh.
8 Kiến An năm thứ năm, công nguyên năm 200, tôi vẫn cho rằng đó là một năm đặc biệt quan trọng. Bởi vì trong năm này, vận mệnh của ba người sẽ từ đây mà thay đổi.
9 Lúc tôi xông vào Thái thú phủ, Tôn Quyền đang nhàn nhã nhìn hai vòng trang sức trong tay. Tôi thở hổn hển đến trước mặt hắn. Hắn nhìn cũng chưa nhìn tôi đã nói, “Nàng tới thật đúng lúc, ta đang phiền não nên cho nàng mang vòng mã não đẹp hay trân châu đẹp hơn đây.
10 Trừ tịch Kiến An năm thứ sáu, Đại Kiều chết. Tôi nghĩ nàng thuần tuý là vì nhớ thương mà chết. Từ sau khi Tôn Sách chết, tôi vẫn chưa thấy nàng cười. Có lẽ lúc Tôn Sách chết đi nàng cũng muốn chết theo, nhưng sống thêm hai năm trên đời là vì một chút nghĩa vụ cuối cùng mà Tôn Sách khi lâm chung đã phó thác.
11 Chạng vạng hôm sau, trời đổ mưa. Tôi che ô giấy dầu đến nhà Chu Du, đón Tôn Quyền trở về. Lúc hắn thấy tôi, gương mặt vừa mừng vừa sợ. Nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ là nhàn nhạt dẫn hắn đi.
12 Lúc bỏ xuống đồ tang một năm kia, Tôn Thượng Hương mười lăm tuổi. Cô bé mười lăm tuổi, là thời điểm trổ mã xinh đẹp nhất. Trên thân thể duyên dáng yêu kiều đã có chút đường cong thiếu nữ.
13 Kiến An năm thứ mười ba, thời cuộc rối loạn. Lưu Biểu chết. Lỗ Túc còn đang tưởng niệm thì con của hắn, Lưu Tông đã mang theo toàn bộ quân Kinh Châu đầu hàng quân Tào Tháo đang nam hạ.
14 Cho đến mùa đông Kiến An năm thứ mười ba, toàn bộ Giang Đông, chỉ có hai người kiên định cho rằng chúng tôi có thể thắng. Một người là Chu Du, một người là tôi.
15 Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có máu, có lửa, có địa ngục vỡ tan cùng thiên đường sụp đổ. Tiếng hí vang của chiến mã cùng tiếng rít gào của quân sĩ quanh quẩn bên tai, tôi muốn gọi mà không được.
16 Mùa xuân Kiến An năm mười bốn, tôi trở lại Ngô. Từ mùa thu năm trước bắt đầu xuất chinh đi Xích Bích đến nay, tính đi tính lại cũng hơn nửa năm. Chỉ chưa quá nửa năm, Tôn phủ đã có rất nhiều thay đổi.
17 Vừa qua trừ tịch Kiến An năm thứ mười bốn, tiệp báo phá được Giang Lăng truyền về Ngô. Cho dù địch ta hai bên giằng co hơn một năm đã chết quá nửa, cho dù thắng lợi như thế có thể dùng từ “thắng thảm” để hình dung, nhưng đối với việc chiếm lĩnh được Giang Lăng vẫn như một mũi thuốc kích thích, châm vào lòng tướng sĩ Ngô.
18 Tháng bảy lưu hỏa*, thuyền đi qua địa giới Sài Tang, Chu Du bắt đầu phát sốt. *Thất nguyệt lưu hoả (七月流火), bắt nguồn từ thơ văn, ý chỉ sao Hoả đi về hướng tây, thời tiết trở nên mát mẻ.
19 Lúc còn nhỏ tôi từng đọc qua một câu chuyện ngụ ngôn : một đứa bé khao khát muốn được bay lượn nhặt được một đôi cánh, vì thế nó đeo đôi cánh lên lưng bay về phía bầu trời.
20 Sau khi Tôn Như rời đi, cuộc sống của tôi bắt đầu trống trải. Bên ngoài cũng không có chuyện gì quan trọng cấp thiết, mà trong nhà lại vì Như đi rồi mà trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp
Số chương: 50