1
– Đông đi, xuân lại tới, chúng ta héo tàn, lắng đọng tương tư, đau lòng, không thể cứu chữa –
Nhìn cậu ấy, tôi đột nhiên kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ cậu ấy lại đi đến đây lúc này.
2
– Vượt qua một đời, cùng nhau tương hợp, dùng luôn hết thảy, yêu đến vô lực. –
Ta đem đóa hoa này tàn nhẫn mà đạp ở dưới chân, như là đem Phác Trí Mân cùng hết thảy hồi ức của ta với cậu, toàn bộ giẫm nát.
3
– Không có cậu tôi mất đi nụ cười, nước mắt cũng khô cạn, không thể như thế sống tiếp. –
Tôi không biết Kim Thái Hanh muốn mang tôi đi chỗ nào, chỉ có thể ngồi ở trong góc xe.
4
– Thực sự, ta còn hận người đã bỏ ta mà đi, trái tim ta lại đang dần dần nguội lạnh –
Ta mang theo ngữ khí sỉ nhục hỏi cậu ta, ánh mắt Phác Trí Mân rõ ràng không dám nhìn tới ta.
5
Tôi bị nhốt ở một thế giới không có cậu ở đó, không nhìn thấy phía trước tôi thật sự sợ hãi –
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay lên, nắm lấy Kim Thái Hanh, tôi chỉ là muốn cậu ấy ở lại với tôi một chút thôi.
6
– Đến nay ta vẫn không có cách nào quên cậu, một đời cũng không cách nào quên, có chết cũng không cách nào quên –
Ta cả người đều cảm thấy đau đớn mà trước đây chưa từng có, đặc biệt là ở tim.
7
– Nụ cười, từng cái từng cái lại biến mất, bởi vì, tôi yêu cậu, mà trong sâu tận cậu đã bỏ tôi mà đi –
Tôi đáp ứng làm nam sủng của Kim Thái Hanh, làm một thứ… Không có tôn nghiêm… Không có được tình yêu… Nam sủng.
8
– Là cậu khiến tôi đến phát điên, là cậu khiến cho tôi vì cậu mà khóc khô nước mắt –
Kim Thái Hanh đi rồi, cả ngày tôi đều ngơ ngơ ngác ngác. Tuy rằng buổi tối cậu ấy có đến đưa cơm cho tôi, nhưng tôi cũng không đụng đến.
9
– Cậu, người đã từng rất ấm áp, bây giờ đang ở nơi nào –
Ta chốc chốc lại dùng roi đánh thân thể Phác Trí Mân, rõ ràng có thể nhìn thấy phía sau lưng cậu ta đã để lại không ít vết máu.
10
Cho dù có được vãn hồi, hiện tại cũng chỉ còn lại có mình tôi, biến thành một hạt bụi thật nhỏ, rốt cuộc cũng không giữ được cậu. –
Lúc tôi tỉnh lại, tôi đã nghĩ rằng mình vẫn lõa thể nằm dưới mặt đất lạnh như băng kia, vết thương cũng đã vảy kết.
11
– Chúng ta như ngẫu nhiên giống nhau, ở trong cùng lưu luyến, dường như bị thương linh hồn, thẩm thấu trống rỗng nội tâm. –
Ta đi ở trên đường, lửa giận trong lòng không chút nào nguôi lại.
12
– Hiện tại cảm thấy đau lòng, qua một quãng thời gian, vết thương cũng sẽ khép lại. –
“Thái Hanh… Cầu cậu, không nên như vậy… Nơi này là bệnh viện…” Tôi khó khăn mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn.
13
– Chỉ vì sợ sệt bé nhỏ không đáng kể trái tim kia lại bị tổn thương, tâm liền phản bội lời nói. –
Tôi biết, tôi chống đỡ đến bao lâu, sẽ chết đi.
14
Lúc trước không nên đáp ứng, lúc trước không nên nhận thức, làm bộ không nhìn thấy, không có cách nào nhìn thấy, căn bản không nên nhìn đến cậu. –
Ta không biết tại sao ta lại muốn làm như thế, đem Phác Trí Mân bỏ ở nhà mặc cho Kim Nam Tuấn xử trí?
Ta và Kim Nam Tuấn quen biết mấy năm, đương nhiên là biết tính nết của hắn.
15
– Tầm mắt thác loạn, dừng lại ở chỗ đó, mang mặt nạ dối trá cùng đau thấu tim gan chân thực, không có cách nào cứu vãn mà biến thành bi thương. –
“Chấp nhận sao?” Ta lại lặp lại lần nữa, không biết tại sao.
16
– Tôi nên làm gì, cậu đã càng chạy càng xa, nước mắt tôi đầy lòng, coi như nỗ lực ẩn giấu vẫn là không cách nào dừng lại. –
Tôi mơ một giấc mơ, một ác mộng rất đáng sợ, sắp làm tôi đau chết rồi.
17
- Tôi yêu, tôi yêu tất cả đều thuộc về cậu, vĩnh viễn không có người khác thay thế cậu, bởi vì tôi vĩnh viễn thuộc về cậu-
Kim Thái Hanh sau khi rời khỏi bệnh viện, run rẩy ôm lấy lồng ngực.
18
- Đáp ứng ta đây sẽ là yêu vĩnh viễn, chúng ta sẽ vĩnh viễn như vậy yêu nhau, chúng ta cũng có thể tại điểm thời gian cuối cùng bắt đầu lại từ đầu. -
“Thái Hanh a… Chúng ta… Là không cần có quan hệ …” Phác Trí Mân nằm trên giường bệnh nói câu này, thật sự làm ta tổn thương.
19
Mắt của tôi chỉ vì tìm cậu, tâm lý đau khổ, chỉ là nhìn cậu, trái tim của tôi vì sao lại như vậy mà điên cuồng loạn động. -
Máu tươi nơi cổ họng tràn ra càng nhiều, sắp làm tôi hít thở không thông, quá đau.
20
- Như lời nói dối giống như giấc mộng, gặp ngươi hồi ức, ta như trước hội ở chỗ này chờ ngươi, nội tâm rung động, không có cách nào nhúc nhích. -
Lần thứ hai tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm ở trên một cái giường, thoáng hơi nhúc nhích, hạ thân liền cảm thấy đau đớn.