1 Trường Bạch Sơn, bởi đỉnh núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa mà thành tên, núi non trùng trùng điệp điệp, liên miên bất tuyệt, rừng cây cao vút, hòa sắc trắng cùng cảnh quan nơi đây; con đường tuyết trắng mênh mang, không ai tới lui, bởi vậy nên càng khó gặp được người.
2 Vó ngựa nặng nề gõ xuống mặt tuyết trắng, kéo lên lớp đất đen phì nhiêu nằm bên dưới, hòa lẫn với tiếng la của đám hán tử khí thế đang ngồi trên lưng ngựa, vang vọng vào giữa núi rừng trắng xóa, phá vỡ không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch quanh năm ở nơi đây.
3
Nếu như nói chủ nhân mời khách ngủ lại qua đêm đại biểu có ý muốn kết giao bằng hữu, vậy thì Hàn Tề phải thất vọng rồi.
Trên thực tế, hắn quả thật thất vọng, chính vì thế mới ngồi đây một mình chong đèn.
4
“Công tử, người đã về ─ Công tử!” Phát hiện sắc mặt Diệp Hoa so với lúc mới ra cửa tệ hơn rất nhiều, Tiệp Nhi vội vã hỏi han. “Công tử, người sao thế? Có phải có kẻ nào đó gây khó dễ không? C-Công tử…”
“Không phải lo cho ta!” Vẫn còn trong trạng thái thất kinh chưa hồi, Diệp Hoa phóng vội qua nàng, chạy như bay về phòng mình, sau đó khóa trái lại, không cho bất kì ai tới gần.
5 Bầu trời tuyết trắng mênh mang là cảnh vật duy nhất có thể nhìn thấy, mà một chiếc xe ngựa, một gã phu xe vốn được Hàn Tề sắp xếp để chở nhóm bạn cùng trang bị lên Trường Bạch Sơn săn thú, nhưng lúc trở về, hắn đã bơ đám bạn đó, mà thêm vào hai thành viên khác.
6 Hạ Triêu Nhan ngay từ lần đầu gặp gỡ đã quyết định không thích được người Hàn Tề đưa về theo, dù cho đó là một nam nhân, một mãng phu sơn thôn không không biết búi tóc, không biết tự do liệu nghi dung.
7
Hạ Triêu Nhan theo lời La An mà đi đến ngọn núi sau Ngạo Long Lâu, đi chừng một khắc mới nhìn thấy bóng lương đình từ đằng xa xa.
Bước chân liên tục tăng tốc, bóng đen lương đình càng ngày càng trở nên lớn, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Hàn Tề mới buộc bước chân đi chậm lại, chỉnh trang lại nụ cười lễ phép trên môi, nhẹ nhàng đi tới chỗ lương đình.
8 Dạo gần đây Tiệp Nhi không còn lởn vởn quanh La An nữa mà giống như trước kia vậy, theo thật sát bên người chủ tử, cùng ăn cùng ngủ, không một khắc thả lỏng.
9
Diệp Hoa hoảng hốt tỉnh dậy, giơ tay bám vào khúc gỗ nổi duy nhất, giọng nói sợ hãi khiến người nghe phải xót xa. “Tiệp Nhi! Tiệp Nhi đâu? Hàn Tề, ta có phải không cứu lại được Tiệp Nhi? Ta không cứu được nó có phải không?”
“Nó còn sống.
10 Hạ Triêu Nhan siết chặt hai nắm tay, đè chặt lên trái tim đang loạn nhịp, vội vã đi tới khu vườn U Tĩnh. Nghe người làm nói lại, Hàn Tề hẹn gặp cô ở nơi này, khiến trái tim cô mang theo hưng phấn và e sợ chạy tới.
11
Cây mơ thích hợp để ủ rượu, dùng sau khi ăn cơm có thể ngăn chướng bụng.
Từ khi nghe Hàn Tề nói Diệp Hoa thích chước rượu, lại nhận thấy cây mơ trong vườn đã kết quả, Hạ Triêu Nhan quyết định đi hái chúng đem ủ thành rượu tặng, thứ nhất xin lỗi, thứ hai cảm ơn.